Anh muốn lật người nhưng không được, toàn thân thể nhũn mềm, cả người uể oải như đã bị rút hết xương sống. Từ sau lưng anh cảm nhận thấy những vết đau âm ỉ như đang bị thiêu cháy.
Mồ hôi trên mặt anh nhễ nhại, thấm ướt cả cổ áo. Sắc mặt cũng không tốt chút nào, xám đen như người sắp chết.
Cái ống dây lằng ngoằng nối đầy từ máy thở, máy tim, bịch chuyền nước hướng từ bên ngoài không trung cắm vào hết người anh.
Hướng Đường Nghi…
Hướng Đường Nghi!
Đêm qua anh đã chấp nhận năm mươi roi để đổi lại vẫn được ở bên cô, đến khi lưỡi roi vung đến đúng con số thứ năm mươi, anh đã nôn ra một ngụm máu rồi đổ gục xuống đất, sắp sửa vượt qua bên kia sông để tiến đến cửa địa ngục.
Không biết bằng một sức mạnh nào mà anh vẫn có thể chống chịu được những cơn đau rách da rách thịt ấy, níu kéo từng nhịp thở mong manh để sống sót được tới tận bây giờ.
Bầu trời đã qua đêm rồi, vậy tức là, mọi hình phạt đều đã nhận xong. Cô có thể ở lại, anh vẫn được bên cô.
Nghĩ đến khuôn mặt ngơ ngác như nai tơ của cô, nhớ đến điệu cười ngây ngốc của cô mỗi khi nhìn thấy anh, Vu Phùng Cửu đã không thể ghìm được lòng mình, chậm chạp chống tay đứng dậy, tung chăn, giật văng mấy cái ống và dây dợ ném xuống sàn nhà.
Máy tim mất tín hiệu kêu lên dè dè đinh tai nhức óc, nhưng Vu Phùng Cửu không quan tâm.
Anh bám lên tường, khổ sở để lết người bước ra ngoài hành lang.
Vạt áo trắng bằng lụa rất mỏng mà anh đang choàng đã thấm ướt mồ hôi, những vết thương còn chưa kịp bong vẩy ở sau lưng đã rỉ máu thấm ra ngoài lớp băng gạc.
Vu Phùng Cửu vội vã bước xuống dưới tầng một.
Đột ngột, hiện lên trước tầm mắt của anh là một khung cảnh hết sức bất thường. Nó khiến cho anh phải cứng đờ người lại, tâm can như bị hoá đá rồi rơi cộp xuống đất.
Tiếng động cơ xe rồ lên rồi lao đi từ trong sân nhà phóng thẳng ra ngoài con đường lớn, mang theo một bóng dáng nhỏ bé dần dần biến mấy ngay trước mắt anh.
Ở bên trong phòng khách, Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm ngồi quỳ ở trên mặt sàn, ôm lấy nhau khóc lớn, chúng khóc đến thương tâm, muốn chạy ra ngoài sân để đuổi theo con xe ấy nhưng đã bị vệ sĩ ở trong nhà ngăn lại.
“Chuyện gì… thế?”
Vu Phùng Cửu lảo đảo bước đến, anh thất thần, bước đi khập khiễng như sắp ngã.
Vu Kim Mĩ ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt xinh xắn đẫm nước mắt, bên trong đôi con ngươi tinh xảo là một sự tuyệt vọng hoà với nỗi căm hận đến phẫn uất.
“Chị Nghi… Chị Nghi đi rồi!…”
Vu Phùng Cửu vẫn chưa thể nghe hiểu được lời nói ấy, anh lắp bắp hỏi lại, giọng điệu lạc hẳn đi.
“Đi, đi đâu?”
“Chị ấy rời đi rồi! Bị bán cho một lão già! Tất cả lại tại hắn! Tại tên khốn đáng hận ấy!”
Vu Quang Đàm yếu ớt nhổm người lên, nói trong tiếng nấc.
“Em xin lỗi… Em không thể ngăn ông ta lại được… Anh Cửu, em xin lỗi…”
Cả cơ thể của Vu Phùng Cửu cứng đờ, đôi mắt anh hằn đỏ tơ máu.
Anh lắc đầu, không thể tin được, chân bước cứng nhắc ra đằng sau rồi lập tức quay phắt lưng lại, lao lên trên tầng hai.
Anh đẩy tung cửa phòng làm việc của Vu Khải Liễm, đi đến trước mặt của ông ta.
Dường như mọi sự oán hận bị chất chứa bao ngày bất chợt bùng nổ, anh đã không thể kìm nén thêm được nữa mà giật lấy cái đèn bàn ở gần đó, đập mạnh vào đầu của Vu Khải Liễm.
Nhưng bất chợt cơ thể nhói lên những cơn đau khiến cho anh bị lệch nhịp, giáng lệch chiếc đèn bàn xuống dưới sàn nhà.
Những người vệ sĩ hoảng hốt đến cưỡng chế lấy anh, bốn con người giữ lấy bốn tay chân anh cứ như đang bắt lấy một con quái vật đang điện cuồng rống giận.
“Thằng chó! Ông lừa tôi!” Giọng anh hét lên rất cao tưởng như sắp rách luôn cả cổ họng, khi nói, còn có một số những giọt máu bắn ra từ miệng anh: “Ông đã nói nếu tôi lĩnh đủ năm mươi roi, ông sẽ để em ấy yên cơ mà?! Tại sao hả?!”
Trước sát khí đến mất trí của anh, Vu Khải Liễm lại bình tĩnh đến vô cảm.
Ông ta từ tốn nói, cứ như là đang bàn chuyện rằng mặt trời sáng nay rất đẹp.
“Tao đã định để cho nó ở lại, nhưng nó lại nhất quyết nói muốn rời đi. Tao cũng hết cách, nếu như nó đã muốn như vậy thì tao để cho nó đi luôn.”
“Nói láo! Là do ông ép buộc em ấy! Thả tôi ra!”
Vu Phùng Cửu giãy mạnh ra khỏi sự kìm hãm của mấy tên vệ sĩ, đột ngột, cả người anh căng cứng rồi đổ rầm xuống đất, xương cốt như vỡ tan, không thể cử động được.
Máu từ miệng và mũi trào ra.
Toàn cơ bắp bị kéo co, lên cơn co giật mạnh.
Đây là hậu quả của việc anh đã gồng quá sức mình để chịu đựng sự đau đớn của xác thịt.
“Ối! Đại thiếu gia! Đại thiếu gia! Mau gọi người đến cấp cứu cho ngài ấy! Nhanh lên!!!”
Giọng những người làm hét lên kinh hãi đến khàn cả cổ, cả căn biệt thự chấn động.
Vu Phùng Cửu bị người ta bê đi, cơ thể như tàn phế không thể cử động được.
Nhưng chỉ duy nhất đôi mắt màu hổ phách của anh là vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang thờ ơ ngồi ở một nơi xa đó.
Nước mắt không kìm được rơi ra.
Anh nhất định sẽ giết chết kẻ đó! Anh sẽ băm vằm xác hắn ra, chôn thây hắn tại một nơi tận cùng của sư bẩn thỉu, để cho những kẻ mà ông ta khinh thường là nghèo hèn và yếu kém mỗi khi đi qua đều sẽ nhổ nước bọt vào phần mộ của ông ta.
Hướng Đường Nghi… cô gái bé nhỏ của anh…
Xin lỗi… Anh không thể giữ em lại được rồi. Đã mất em thật rồi…
Đường Nghi à.