Người phụ nữ ấy nhìn Tống Minh Tuệ bằng một đôi mắt chân thành và khẩn thiết.
Tống Minh Tuệ mấp máy môi, đôi mắt đã trợn to đến mức muốn rớt cả tròng mắt ra bên ngoài.
Người này nói mình là Hướng Đường Nghi? Thế còn cô là ai? Vừa nãy, Giai Di đã bảo cô mới là Hướng Đường Nghi mà?
Không thể nào!
“Cô nói mình là mẹ của Tiểu Niệm phải không? Thế thì chứng minh đi. Chứng minh rằng cô đúng thực chính là Hướng Đường Nghi!”
Tống Minh Tuệ khoác hai tay vào nhau, hàng lông mày cau chặt lại đến nỗi cô có thể kẹp chết được cả một con ruồi.
Nhìn vào dáng vẻ luống cuống của kẻ tự xưng là Hướng Đường Nghi này, lòng dạ của cô từ khi nào đã sôi sục như bị lửa đốt, sốt ruột nhìn cô ta chậm rãi nặn ra câu từ.
Mong là không phải! Mong là không phải! Mong cô ta không phải là Hướng Đường Nghi!...
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo sau đó đã khiến cho Tống Minh Tuệ sững sờ. Nó trái ngược hoàn toàn với những gì mà cô mong đợi.
“Tiểu Niệm có một nốt ruồi son ở trên ngực trái và một vết sẹo hình bán nguyệt ở trên vai.”
“Hướng Đường Nghi” chậm rãi nói ra, và những điều mà cô ta nói là hoàn toàn chính xác.
Mấy ngày nay cô hay tắm cho Vu Hải Niệm, cũng đã thấy và ngắm nghía nốt ruồi son và vết sẹo kì lạ ở trên bả vai của con bé.
Những thứ đó nằm ở vị trí không dễ nhìn trên cơ thể, nếu như không phải là người vô cùng thân thiết thì làm sao có thể thấy được?
Tống Minh Tuệ đứng lặng người, nhất thời rơi vào trong trạng thái trầm lặng.
Cô ta... đúng là Hướng Đường Nghi rồi...
Giai Di nói cô là Hướng Đường Nghi, cộng thêm với cả quãng thời gian ở bên hai bố con nhà họ Vu nữa... Tổng cộng hết những điều đó lại thì nó đã quá đủ điều kiện để chứng mất trí nhớ của cô biến mất. Nhưng cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa thể nhớ ra một chút kí ức nào về khoảng thời gian sáu năm trước cả.
Như vậy có nghĩa... cô trước nay chưa từng quen Vu Phùng Cửu, còn Giai Di thì nhận nhầm người?
Cũng có thể lắm chứ? Bởi vì dáng người và khuôn mặt của cô với người phụ nữ này giống nhau đến thế cơ mà?
Thực sự cô không phải là Hướng Đường Nghi.
Cô chỉ là Tống Minh Tuệ mà thôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ giao lại Vu Phùng Cửu và Vu Hải Niệm cho người phụ nữ này.
“Cảm ơn vì cô vẫn còn nhớ đến con gái tôi, nhưng tiếc cho cô quá, bởi vì bây giờ mẹ hợp pháp của Tiểu Niệm chính là tôi.”
Hướng Đường Nghi ngước mắt nhìn cô, giọng nói run rẩy.
“Ý của cô là gì?”
“Tôi với Vu Phùng Cửu đã kết hôn với nhau rồi.”
Nói đoạn, cô giơ cả bàn tay của mình lên, hếch đầu nghênh chiến với Hướng Đường Nghi.
“Đã thấy rõ chưa? Tôi và Phùng Cửu đã là vợ chồng của nhau một thời gian rồi. Tiểu Niệm tôi có thể tạo điều kiện để cô gặp được con bé, nhưng tôi không cho phép cô bắc cầu qua việc làm quen với con bé để lân la chơi trò ‘nối lại tình xưa’ với Phùng Cửu.”
Hướng Đường Nghi đã lặng người hẳn đi, khuôn mặt tái lại đau đớn.
“Không thể nào! Khi xưa anh ấy nói rằng sẽ dành cả đời để bù đắp cho tôi... Vậy mà tại sao... tại sao...”
“Cô trách móc Phùng Cửu tại sao lại phản bội mình mà không nghĩ đến một sự thật rằng chính cô mới là người tự ý bỏ đi trước sao? Chính cô là người đã tự hủy bỏ đi món quà dành cho mình, và chính cô là người đã dâng anh ấy và con gái đến cho tôi.”
Tống Minh Tuệ phất tay, ngay lập tức Hướng Đường Nghi choáng váng mà lảo đảo lùi vội ra sau hai bước.
“Tạm biệt Hướng Đường Nghi. Cô nên may mắn rằng tôi chưa bẻ gãy cổ của cô vì sự có mặt của cô ở trong tầm mắt của tôi.”
Nói rồi, cô đút một tay vào trong túi quần, xách cổ chai rượu Cognac rồi dứt khoát bước ra khỏi quán rượu.
Bất chợt, Hướng Đường Nghi ở đằng sau cô sau khi đã ổn định lại được sự thăng bằng của cơ thể đã tức giận mà hét lên.
“Cô đứng lại đấy! Chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu!... Hãy trả lại Phùng Cửu cho tôi. Ở bên một người phụ nữ không chín chắn như cô thì chắc chắn Phùng Cửu sẽ rất thất vọng!”
“Người phụ nữ không chín chắn? Cô nói tôi à?”
Bước chân của Tống Minh tuệ chợt dừng lại. Cô qua người ra sau, trên khuôn mặt sắc sảo mặn mà ấy là một đôi mắt mở trợn đầy dữ tợn và khóe miệng nhếch lên cười ngạo nghễ.
Giống như một hồ ly ngàn năm tu luyện đã thành tinh, chuyên đi hút máu người vậy. Và bây giờ, cái cổ mà nó đang muốn cắn nát chính là Hướng Đường Nghi.
“Nếu như tôi mà không chín chắn theo như lời cô nói thì tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đã mất chồng từ lâu rồi!”
Trước đôi mắt đờ đẫn của Hướng Đường Nghi, Tống Minh Tuệ dứt khoát xoay lưng, sải bước dài hiên ngang bước ra khỏi quán rượu.
Ở giữa lòng bàn tay của cô, cổ chai rượu từ khi nào đã bị nứt ra một đường.