Giai Di ngồi ở trên ghế giảng đường mà ngáp lên ngáp xuống, hạ giọng thì thầm với Hướng Đường Nghi đang ngồi ở bên cạnh cô.
“Nè, mỗi tuần khoa các cậu lại phải học một tiết thiền như thế này hả?... Công nương? Công nương à? Cậu có nghe thấy tớ nói gì không đấy? Nè?”
Kì lạ là ngày hôm nay Hướng Đường Nghi - một sinh viên ba tốt lại cứ một tay chống cằm, thẫn thờ nhìn về một nơi nào đó, chẳng hề quan tâm tới bài giảng một tí nào cả.
Giai Di có gọi hay huých huých khuỷu tay vào người cô thế nào cũng không thể lay tỉnh nổi cô gái này nên đành phải bỏ cuộc mà nằm nhoài người lên bàn học, kê cả đống sách vở che chắn trước mặt mình rồi để điện thoại lên bàn mà bấm.
Ngồi nghịch được khoảng ba mươi phút thì chán chả muốn làm gì nữa, Giai Di cất điện thoại đi rồi thở dài mà ngó sang nhìn Hướng Đường Nghi, thấy tư thế ngồi của cô so với ba mươi phút trước đó chẳng thay đổi dù chỉ một độ.
Hê, công nương này đang nghĩ cái gì mà suy tư thế?
Cô ấy còn để ý là cứ chốc chốc, cô sẽ lại liếc nhìn số giờ hiển thị ở trong góc của máy tính rồi lại thẫn thờ thở dài, mặt nghệt ra như cái thớt vậy.
Có phải là dạo gần đây gặp chuyện gì không? Chàng hoàng tử của cô làm gì cô sao?
Giai Di muốn hỏi nhưng cô cứ đờ đẫn như người mất hồn như vậy thì hỏi được kiểu gì? Thấy vậy, cô ấy lén đưa tay, chuyển từ trang văn bản tài liệu dành cho tiết học mà Hướng Đường Nghi đang mở sang một bộ phim truyền hình dành cho trẻ con.
Quả nhiên tiếng nhạc và hình ảnh vui nhộn của một con sói và bầy cừu trong trang trại đã thu hút được sự chú ý của Hướng Đường Nghi.
“Sắp bị sói ăn thịt đến nơi rồi mà bọn cừu nhảy được như vậy cũng tài.” Cô vô cảm phun ra một câu nhận xét.
Giai Di: “…” Ác thế?
Thôi, tốt nhất là không nên động vào những người đang quạu. Giai Di tự biết điều mà lui sang một bên khác yên tĩnh hơn.
Đến cả một người bình thường hiền lành như Hướng Đường Nghi cũng có mấy lúc khó ở như thế này, chắc chắn cơn tức giận của cô sẽ kinh khủng lắm đấy. Để công nương yên còn hơn, Giai Di đây không muốn trở thành bao cát hứng đạn đâu.
Một tiết học nhàm chán cứ thế lê thê mà bòn rút sức sống của Giai Di, đến khi người thầy giáo môn triết học đang chuẩn bị tung ra một đòn triết lí để tấn công vào sự tỉnh táo của học sinh thì bất thình lình, chuông reo hết tiết vang lên.
Trong khi cả một giảng đường bùng nổ như một bầy ong vỡ tổ, người thầy kia chỉ biết tiếc nuối mà thu dọn sách vở dạy học, ôm lấy bình giữ nhiệt đựng chè nóng rồi rời khỏi bục giảng.
“Cuối cùng cũng hết tiết! Công nương ơi, chúng ta đi ăn… Ớ?!”
Giai Di như được tái sinh mà vùng dậy, vội quay ngoắt sang reo lên với cô nhưng quay đi quay lại, người đáng lẽ ra đang phải ngồi ở đây đã bay đi đâu mất rồi.
“Ể?... Ể? Ểeeeeeee???”
Cùng lúc đấy, Giang Yến Cảnh vì để tránh nhận phải cơn thịnh nộ của bố mẹ vì vụ tin đồn cực căng mà gần đây anh ta đang vướng nhờ công của một cô người mẫu phiền phức nào đó, nên hiện giờ đang phải tá túc nhờ trong văn phòng làm việc của Vu Phùng Cửu đến hết ngày hôm nay.
Trong khi anh ta đang mở nhạc mà phiêu phiêu nhảy nhót, bỗng dưng có ai đó đá tung cửa ra khiến cho anh ta khiếp hãi hét lên.
“KYAAAAAA! Ai vào mà không gõ cửa vậy?! Hại chết tim ông đây rồi!”
Sau khi định hồn lại thì thấy người xông vào phòng lại là Hướng Đường Nghi, Giang Yến Cảnh kinh ngạc kêu lên.
“Con sâu bé nhỏ? Em đến đây tìm Vu Phùng Cửu à?”
Hướng Đường Nghi đứng ở cửa ra vào, ánh mắt u ám nhìn anh ta khiến cho Giang Yến Cảnh phát run.
“Chin, chin nhỗi...”
“Vu Phùng Cửu đâu?”
“Khoan đã. Con sâu bé nhỏ này, trước tiên thì anh có thể hỏi em đến tìm cậu ta có việc gì không?”
“Vu Phùng Cửu đâu?”
“Em đang giận đấy à? Sâu nhỏ à, người yêu nhau đôi khi cãi nhau cũng là chuyện thường thôi. Em với cậu ta nếu có xích mích gì thì có thể từ từ mà giải quyết…”
Giọng nói của Hướng Đường Nghi đột nhiên trầm xuống đến đáng sợ, dường như Giang Yến Cảnh còn nghe thấy được cả tiếng nghiến răng kin kít của cô.
“Ở đâu?”
“Hic… Cậu, cậu ta đang pha cà phê ở phòng nghỉ dành cho nhân viên ạ…”
Hướng Đường Nghi sau khi đã nhận được câu trả lời mình muốn rồi thì mới đóng cửa lại rồi rời đi, để lại Giang Yến Cảnh một mình ở trong phòng đã sợ đến muốn khóc.
Hu hu, đáng sợ quá. Anh ta không dám có bạn gái hay có vợ đâu…
…
Vu Phùng Cửu đứng nhìn cà phê từ trong máy pha đã đổ đầy một cốc rồi thì mới lấy ra, vừa thổi vừa đưa lên miệng uống một ngụm.
Hơi nóng từ tách cà phê mới pha đó bốc lên khiến cho anh cảm thấy hơi nóng, đưa tay lên tháo hai chiếc cúc ở trên cùng ra.
Dạo gần đây Hướng Đường Nghi lạ lắm. Từ sau khi cô đi siêu thị xong về nhà, lúc anh chạy ra ngoài cửa để đón cô thì bị cô lườm cho một phát, từ trong miệng còn nói ra một thứ ngôn ngữ kì lạ nào đó mà một người thành thạo cả năm thứ tiếng như anh cũng không biết đấy là ngôn ngữ gì.
“Nược gụ phữ yêu đớm.”
Tương tự vậy.
Không những thế, bất kì những lúc nào mà hai người bọn họ ngồi cùng nhau là y như rằng Hướng Đường Nghi sẽ lại đặt tay lên đùi anh như cái cách mà Kiều Uyển Viên làm khi đó, không những vậy còn mạnh tay nhéo lên nữa cơ.
Phụ nữ đáng sợ thật chứ. Anh nên tìm cách để hạ hỏa cho cô cũng như tìm đường sống cho mình thôi.
Vu Phùng Cửu thở ra một hơi dài rồi xoay người định quay trở về văn phòng làm việc của mình, bất thình lình Hướng Đường Nghi đáng lẽ ra đang phải ở trên giảng đường lại đang đứng lù lù ở ngay sau lưng anh.
“Ối mẹ ơi!”
Vu Phùng Cửu run tay suýt đánh rơi luôn cả cốc cà phê nóng xuống người, khuôn mặt trắng nhợt nhạt vì bị cô dọa sợ.
“Tiểu Nghi, em, em tan học rồi à…”
Hướng Đường Nghi đứng ở đó, mở rada quét cả người anh thấy không có điểm gì khác biệt thì mới lên tiếng đáp lại.
“Hày nôm ngay ả có đó kến đông?”
“???”
Vu Phùng Cửu nhìn cô người yêu của mình, nhất thời á khẩu.
Hướng Đường Nghi thấy mặt của anh cứ nghệt ra như vậy, chậm rãi nhắc lại câu hỏi trên.
“Ngày hôm nay ả đó có đến không?”
À…
“Ả nào cơ?”
Hướng Đường Nghi nhíu mày càng làm anh bối rối hơn, chỉ có thể đứng im để cô soi xét qua cả người mình.
Không có mùi nước hoa lạ, không có vệt áo nhăn nhúm, tóc tai thẳng tuốt, mặt sáng răng trắng, không có vết son lạ.
Ngày hôm nọ cô mạnh miệng nói rồi thách thức Kiều Uyển Viên, nhưng thực ra cô cũng sợ phết đấy chứ?
Yêu ma quỷ quái gì cũng thua chị ta hết ở phần quỷ quyệt, mà tên hâm nhà cô lại cứ ngờ ngờ nghệch nghệch như thế này, có khi bị chị ta bắt mất cũng nên.
Hướng Đường Nghi càng nghĩ càng khó chịu, sưng má mà đưa tay véo lên một bên má của anh.
Tên hâm này làm cô đau đầu chết mất thôi. Cũng may anh ta ngố nên không đi bậy bạ linh tinh.
Vu Phùng Cửu: Au…