Vu Phùng Cửu nhắm mắt thụ hưởng làn gió mát, chốc chốc lại nhấc hờ đôi bờ mi cong dài, liếc sang nhìn cái bóng trăng trắng đang động đậy ở bên cạnh chỗ nằm của mình.
“Đường Nghi.”
“Dạ?”
Hướng Đường Nghi chẳng biết từ bao giờ đã thân thiết với anh như hình với bóng, anh đi đâu, ở đâu trong nhà, nếu lúc đó cô rảnh thì đều sẽ xán tới bám theo anh như một cái đuôi nhỏ, đuổi mãi không đi.
Trên đôi gò má trắng nõn của cô hơi ửng hồng, khoảng mấy tuần trước, đôi má ấy đã từng bị đánh đến đỏ bầm.
Hướng Đường Nghi chẳng hiểu sao cứ thích ở bên anh, cô ngồi rất gần anh, một hành động mà đến cả Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm cũng chưa từng một lần thử.
Vu Phùng Cửu lười chẳng muốn nhắc nhở cô, cứ để cho cô nghịch ngợm ở bên cạnh mình như vậy.
Hiếm lắm anh mới được có một khoảnh thường gian trống trải để nghỉ ngơi. Công việc trên tập đoàn lúc nào cũng bận, khó lắm mới ngóc đầu ra khỏi đống giấy tờ kia được.
Đã vậy, cuộc điều tra về vụ bắt cóc đó vẫn còn đang dang dở, chưa đâu vào đâu cả.
Hướng Đường Nghi nhìn lên khuôn mặt ngà ngà say ngủ của anh, lại cúi đầu đan nốt cái vòng hoa trên tay mình.
Xong rồi, cô rón rén đi đến, đội lên đầu anh.
“Đường Nghi.”
“Vâng?”
“Anh không phải đồ chơi của em. Tháo nó xuống.”
“Anh đâu phải đồ chơi? Anh là con người mà?”
Còn dám trả treo lại à?
“Người gì?”
Vu Phùng Cửu mệt mỏi chỉ he hé mắt liếc cô, Hướng Đường Nghi vậy mà không sợ cái liếc mắt sắc lạnh ấy của anh, vẫn nghiêng đầu hồn nhiên nhìn anh như vậy.
Trên cánh môi cô vẫn là một nụ cười chúm chím như hoa đào.
“Người quan trọng.”
Ngay khi câu nói ấy vừa được thốt ra, Vu Phùng Cửu đã bật người ngồi dậy, đối thẳng mắt với cô. Mái tóc xoã ra đen nhánh của anh lấm tấm chấm trên trán, càng tô đậm thêm dáng vẻ lười nhác điển trai của anh.
Anh dò hỏi cô, chất giọng rất nghiêm túc.
“Quan trọng như thế nào?”
Hướng Đường Nghi không phải là một người học rộng hiểu sâu, vốn từ của cô rất hạn hẹp, vì vậy nên cô chỉ có thể miêu tả lại bằng những từ gì sát với suy nghĩ của cô nhất.
“Anh quan trọng giống như là một người anh vậy!” Một người anh trai dù luôn cáu kỉnh với em mình nhưng cô biết, anh cũng rất thương cô.
Vu Phùng Cửu nghe vậy, cơ thể đờ đẫn ra chốc lát. Đột ngột, anh chán nản xuỳ ra một tiếng rồi bĩu môi, nằm phịch lại xuống đất, quay lưng đi trước con mắt ngơ ngác của Hướng Đường Nghi.
Hoá ra, trong đầu cô, anh chỉ xứng đáng làm anh thôi sao?
Vô vị!
“Anh Cửu, anh Cửu!”
Hướng Đường Nghi không biết tại sao đột nhiên anh lại giận, vội vàng đi đến lay lay lấy người anh nhưng vẫn chẳng thấy có phản ứng gì cả, hoàn toàn xem cô là không khí.
Cô không biết dỗ dành người khác, càng chẳng thể hiểu nổi trong đầu anh đang có những suy nghĩ gì để mà cô dỗ dành.
Hay là cô tặng quà cho anh? Nhưng mà cô có tiền đâu?
Khi người khác giận, người ta hay tặng quà cho nhau nhỉ?
Nhưng cô lại chẳng có gì cả, tặng cho anh cái gì giờ?
Hướng Đường Nghi nhìn Vu Phùng Cửu nghĩ ngợi, cô thử nhớ lại xem ở trên mình có cái gì mà Vu Phùng Cửu muốn không.
Bỗng nhiên, cô “a” lên một tiếng, rồi cúi đầu về sát với khuôn mặt của anh.
Vu Phùng Cửu đang nằm, chợt thấy cái bóng sáng trên mặt mình bỗng trở nên tối lại.
Anh nhăn mày mở mắt, đột ngột, anh nhìn thấy có một đôi mắt khác đang nhắm lại từ lúc nào đã chắn đi hết mọi tầm nhìn của anh.
Hướng Đường Nghi hôn anh…
Đôi môi cô nhỏ nhắn đè nhẹ lên môi anh.
“Đường Nghi!”
Vu Phùng Cửu vội vàng đẩy cô ra, đôi mắt mở to kinh ngạc vô cùng.
Hướng Đường Nghi não bé không hiểu nổi tại sao anh lại giận cô thêm, chẳng phải, lúc ở trong rừng khi ấy, anh đã muốn hôn cô sao? Không chỉ vậy, mà là hôn tận hai lần.
“Em đang làm cái gì vậy?!”
Hướng Đường Nghi giương to đôi mắt vô tội nhìn anh, chớp chớp sắp chảy nước.
“Em… chỉ muốn xin lỗi anh thôi mà?” Giọng cô be bé đến đáng thương.
Vu Phùng Cửu mặt mũi đỏ bừng, sau gáy, mang tai cũng đỏ như sắp rỏ ra cả máu.
Mười tám năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên anh bị cưỡng hôn, mà hung thủ còn là một con nít ranh mặt còn búng sữa.
“Không ai xin lỗi bằng cách này cả!”
Hướng Đường Nghi biết lỗi cúi đầu, rung nhẹ đầu nhận tội.
Vu Phùng Cửu vẫn cảm nhận được nhiệt nóng còn vương vấn trên môi mình, trái tim trong lòng ngực không thể tự chủ được nữa, đập lên bất chấp cả nhịp điệu.
Anh đã hoảng đến mức muốn mắng cô một trận, nhưng không nỡ, chỉ đánh cắn vào môi để cho mình tự bình tĩnh lại.
“Nói, tại sao lại hôn anh?” Nhận thấy câu hỏi này chưa được ổn cho lắm, anh sửa lại: “Em có biết hôn là gì không hả?”
Đúng như những gì anh nghĩ, Hướng Đường Nghi lắc đầu. Vu Phùng Cửu đành phải truyền đạt lại những kiến thức mới cho cô.
“Hôn chỉ dành cho những người yêu nhau thôi, đừng có mà tự tiện đi hôn bậy bạ.”
“Nhưng em và anh chẳng phải là người yêu sao?” Thì hôn nhau rồi mà?
Vu Phùng Cửu bất lực, biết mình đã lỡ làm hỏng hết mấy cái định nghĩa kia trong đầu cô rồi.
Anh vuốt tóc, thở dài nhìn cô.
“Yêu anh thế nào? Lại giống với yêu anh trai hả?”
Hướng Đường Nghi nghĩ thế nào lại lắc đầu.
Không phải. Anh với cô thì giống anh trai thật, nhưng có một chỗ khác hơn.
Cô có cảm giác muốn được bám víu theo anh cả đời. Không thích anh đi với cô gái nào khác mình cả.
“Không giống à?”
“Vâng.”
Vu Phùng Cửu nhìn Hướng Đường Nghi, chẳng hiểu sao, trong ngực anh, tim lại bắt đầu đập mạnh tiếp rồi.
“Thế có phải, là yêu theo kiểu người lớn không?”
Hướng Đường Nghi gật đầu.
Thấy vậy, khoé mắt của Vu Phùng Cửu càng ửng đỏ hơn. Anh mấp môi, nói.
“Vậy hai mươi tuổi, gả cho anh nhé?”
Hướng Đường Nghi rụt cổ vào trong áo như rùa con, khe khẽ đáp lại.
“Vâng!”
“Kết hôn?” Ở một góc sân vườn, Vu Khải Liễm đứng bất động, khuất trong góc tối.
Trên tay ông tay vẫn còn nguyên đoạn tin nhắn của Kiều Uyển Viên.
*Ở Trung Quốc, con trai hai hai tuổi, con gái hai mươi tuổi mới đủ tuổi kết hôn*