Cô không đón nhận được mấy những tình cảm của con người sống ở đây, từ chủ nhà cho đến tôi tớ làm công.
Mọi ánh nhìn của họ đều là kì lạ và khinh thường, y như nhìn một sinh vật nào đó rất quái lạ vậy.
Vì thế nên cuộc sống trong đây cũng thật khắc nghiệt.
Cô không được cho sống ở trong biệt thự chính của Vu gia, mà là trong một căn nhà kho cũ được sửa lại để thành một căn phòng nhỏ đủ cho người ở.
Như vậy cũng được tính là ổn rồi. Cô cũng đã quen từ nhỏ sống ở những nơi ẩm thấp và chật chội trong khu ổ chuột.
Chỉ là, cuộc sống thường ngày của cô lại vô cùng chật vật bởi hai chị em Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm, hai chị em sinh đôi nhà họ Vu.
Hai đứa nhỏ đó năm nay mới chỉ mười tuổi, nhưng đã có một suy nghĩ và tư tưởng vô cùng lệch lạc do bị chiều hư từ nhỏ.
Chúng nó cực kì kì thị những con người nghèo khổ - hay còn được chúng thân ái đặt cho cái tên là những con chuột cống.
Cô là một con chuột như vậy.
Chúng nó không chấp nhận gọi cô là chị, mà thay vào đó luôn bày ra những trò đùa quái ác để tống khứ cô đi, hoặc để cho cô sống không ra sống, lầm lũ như sa vào lầy lụi.
Giả như tạt nước lạnh xuống đầu cô từ ban công tầng hai giữa tiết trời mùa đông lạnh đến run người, thả ếch nhái xuống ga giường của cô, hay là phá hỏng cửa sổ nhà kho, để cho gió từ trong rừng đông lùa vào phòng mỗi khi cô ngủ.
Lạnh. Những lúc đó có muốn cũng không thể nhắm mắt nổi. Vì lạnh quá.
Nhưng dù cho chúng chẳng có mấy thiện cảm và nhân nhượng cho cô, cô đều cắn răng lờ đi.
Vì cô tự biết mình không phải là tiểu thư thật của nhà họ Vu nên không có quyền yêu cầu sự tôn trọng.
Nhưng những trò đùa của chúng đến ngày hôm nay đã đạt đến đỉnh điểm của sự tai quái.
Ba tháng kể từ ngày đến nhà họ Vu, hiện tại đã là giờ ăn tối, Hướng Đường Nghi bước vào trong gian nhà chính, lặng lẽ ngồi vào một góc trong bàn ăn.
Những thành viên khác cũng đã lục tục bước xuống nhà, họ ngồi vào một góc, cách biệt với cô.
Đầu tiên là Hướng Mãn Thanh, rồi đến hai chị em Vu Kim Mĩ, Vu Quang Đàm, đến ông chủ Vu Khải Liễm.
Người đến sau cùng là nam trưởng của Vu gia, Vu Phùng Cửu, năm nay mười tám tuổi.
Anh là người đặc biệt nhất trong căn nhà này. Mọi người dù xuống trước và phải ngồi chờ đến bao lâu, thì phải có anh ngồi vào bàn ăn rồi thì họ mới được phép nhấc đũa lên.
Mọi việc khác trong nhà trừ Vu Khải Liễm ra, mọi người đều phải tuân theo mọi chỉ thị của anh.
Hay nói cho dễ hiểu hơn, Vu Phùng Cửu là người có quyền lực rất lớn trong gia đình, chỉ sau Vu Khải Liễm. Anh từ khi sinh ra đã được chọn để làm chủ nhân của dòng họ đời tiếp theo.
Dù mới chỉ mười tám tuổi nhưng anh đã tốt nghiệp đại học MIT của Mỹ, hiện giờ đang trong thời gian làm quen dần với những công việc ở trên tập đoàn của gia đình - Cristol.
Đây cũng là người mà Hướng Đường Nghi sợ nhất.
Anh dù chưa làm gì cô cả, nhưng chỉ cần thấy ánh mắt lạnh lẽo đó của anh nhìn cô, Hướng Đường Nghi tức khắc tự hiểu bản thân đừng nên làm gì dại dột mà động chạm đến anh.
Giờ ăn tối bắt đầu, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Khác với bàn ăn đầy thịnh soạn của bọn họ, Hướng Đường Nghi lại chỉ ăn những món đơn điệu đến không nỡ nhìn, như: một vài miếng thịt bò luộc, một ít rau, canh, cơm…
Nhưng còn đỡ hơn là khi cô còn sống ở trong khu ổ chuột, có ngày còn có một vài miếng bánh mì mốc, có khi lại chẳng được ăn gì.
Hướng Đường Nghi cầm thìa, múc cơm lên ăn.
Cô dù không ngẩng đầu nhưng đều có thể cảm nhận được có một số ánh mắt đang quan sát cô.
A… Khó chịu quá. Họ nhìn gì vậy?
Trong đó có cả ánh mắt của Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm đang nhìn chằm chằm vào cô.
Chúng lại đang bày trò gì à?
Hướng Đường Nghi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nuốt cho xuôi cơm rồi nhanh chóng rời khỏi bữa ăn căng thẳng này.
Ruột gan cô vì quá lo lắng mà cuộn nhào cả lên, muốn nôn, nhưng gắng nhịn để không làm gì thất thố trước mặt họ, kẻo lại bị thêm tội.
Phải ăn nhanh thêm chút…
Không lâu sau đó, cô đã biết lí do tại sao chúng lại nhìn cô như vậy rồi…
CỘC!!!
“Ặc! Ha á?!”
Hướng Đường Nghi ngã rầm ra bàn ăn, vẻ mặt tím tái.
Trước những con mắt đánh giá của mọi người ở xung quanh, cô từ từ, run rẩy nhổm người dậy.
Máu từ miệng cô tóc tách rơi xuống bàn ăn.
Hướng Đường Nghi há miệng, nhìn một chiếc kim khâu quần áo đang cắm xuyên qua lưỡi cô.