Cơn mưa dai dẳng mãi chẳng dứt suốt hơn một tuần nay rồi. Giọt mưa rơi to bằng hạt đỗ gõ lên những tán ô đang đi lại vội vã ở trên vỉa hè hai bên đường phố, trên những tấm kính thủy tinh của những chiếc xe ô tô đang bị kẹt lại do đèn đỏ ngã tư đường giao lộ.
Tiếng còi xe bóp lên inh ỏi, hoà cùng với tiếng radio đinh tai nhức óc đang rè rè chẳng rõ tiếng.
“Tắt radio đi, A Hào. Nó làm đau tai em.”
“Vâng.”
A Hào nhấn tắt radio đi, lúc này Vu Hải Niệm mới thở ra một hơi hài lòng rồi lại nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài lớp cửa kính.
Sương mờ khiến cho tầm nhìn bị nhoè nhoẹt chẳng rõ, nhưng cũng không hẳn là không thấy gì.
Từ đây, cô vẫn có thể nhìn thấy những cửa hàng tiện lợi đang sáng đèn, những quán karaoke, quán ăn đêm… nhìn thấy có những nhóm người mặc bộ trang phục công sở bám víu nhau mà say khướt bước ra khỏi vũ trường, những cô cậu học sinh mới đi học thêm về, những cô công nhân làm đêm… thi thoảng là một con chó hoang đang gặm những bịch túi rách vứt ngổn ngang ở bên dưới những cột đèn đường.
Con phố này lộn xộn và xấu xí làm sao.
Đèn giao thông nhấp nháy rồi chuyển thành màu xanh, ngay lập tức, A Hào cho xe di chuyển nhanh dần rồi phóng theo dòng xe đang ngả về phía trước.
Bỗng khi đang đi, chiếc điện thoại của A Hào để ở trong khoảng trống trước cần số rung lên.
A Hào ngay lập tức kết nối điện thoại với đôi tai nghe không dây đang đeo ở trên tai. Vu Hải Niệm không quan tâm lắm, ngồi ở đằng sau nhìn từng những bóng đèn đường bị biến dạng ngoài cửa sổ, kéo dài thành những vệt sáng nằm ngang.
“… Vâng. Mẹ đã ăn tối chưa? Con đang làm việc… Tiểu thư đang ở đây ạ. Vâng vâng…”
Đầu dây bên kia nói gì cô nghe không rõ, chỉ thấy hai đầu lông mày của anh ta bất chợt nhíu chặt lại.
A Hào nói thêm một chốc nữa rồi mới ngắt kết nối. Vu Hải Niệm vẫn còn đang thẫn thờ nghĩ ngợi lung tung, chợt tâm trí của cô bị kéo lại bởi tiếng cất lên dè dặt của anh ta.
“Tiểu thư, thằng em trai của tôi đã gặp một vài sự cố ở nơi mà nó làm việc. Vừa nãy người ta mới gọi về cho mẹ tôi xong. Xin phép tiểu thư, tôi có thể…”
“Không sao đâu, A Hào. Dù sao ngày mai em cũng không có tiết học. Giải quyết chuyện gia đình càng sớm càng tốt thì về sau mới có thể yên tâm làm việc được tiếp chứ?”
A Hào cảm kính cảm ơn Vu Hải Niệm rồi đánh lái xe ô tô rẽ vào trong một hướng đi ngược với cung đường dự định lúc ban đầu.
Chiếc xe sang cứ thế lao đi vun vút bên dưới những ánh đèn điện nhờ nhờ và gầm trời xám xịt như sắp sụp đổ do cơn mưa nặng hạt, cuối cùng là dừng lại ở trước một khu ổ chuột xập xệ.
Bánh xe rê trên mặt đường trơn trượt kêu rít lên một tiếng, A Hào cầm theo ví tiền rồi sau đó bước xuống, thấy Vu Hải Niệm cũng mở cửa xuống theo thì anh ta hốt hoảng ngăn cô lại.
“Tiểu thư, chỗ này không an toàn đâu. Tôi đi một lát là sẽ về ngay ấy mà.”
“Anh nói chỗ này không an toàn, nhưng lại định để em ở một mình trong xe sao?”
A Hào nuốt xuống một ngụm nước bọt, để ý nhìn xung quanh.
Đây là nơi mà những kẻ ăn mày lai vãng ăn nhờ ở đậu, của những con nghiện phi pháp và là nơi lí tưởng cho những tệ nạn xã hội hoành hành và ẩn nấp.
Rất có thể, ở trong khu phố hôi thối và tràn ngập mùi ô uế này, tồn tại những kẻ giết người liều lĩnh nữa…
Vu Hải Niệm mới chỉ là một bé gái có độ tuổi còn chưa tròn hai chữ số, ở một mình trong xe quả thực chẳng hề an toàn chút nào cả.
A Hào mím môi nghĩ ngợi rồi đỡ Vu Hải Niệm xuống xe. Dù điều này có thể không phải là một lựa chọn quá khôn ngoan nhưng suy cho cùng, cô ở bên cạnh anh ta vẫn luôn là an toàn nhất.
Nếu như Vu Hải Niệm gặp bất cứ chuyện gì, anh ta sợ rằng cái mạng này của mình vẫn chưa đủ để tạ tội cho cô.
Vu Hải Niệm nắm lấy tay của A Hào rồi bước vào bên trong khu ổ chuột.
Mới đứng từ xa, cô bé đã phải nhăn mặt che lấy mũi và miệng mình vì một thứ mùi hôi thối đang bốc ra từ khắp mọi ngõ ngách có ở trong con phố dành cho tầng lớp ở dưới đáy xã hội này.
Nếu như nói đống mùi hỗn tạp này giống như mùi thịt đang phân hủy, phân chó bệnh tật, mùi trứng ung và mùi chuột chết cùng trộn lại thì nó có thể đúng. Càng tiến vào sâu hơn thì thứ mùi này càng bốc lên hăng hắc, mỗi đợt hít vào thở ra là trong cổ họng sẽ ngai ngái một mùi vị đắng ngắt.
Chỉ mới một lúc thôi mà Vu Hải Niệm đã cảm thấy choáng đầu.
Sự xuất hiện của hai kẻ lạ mặt, vốn những kẻ sống ở trong đây chẳng bao giờ để tâm tới những người mới xuất hiện vì vốn đây là nơi người đến kẻ đi, bởi vì chuyện có những người mới hôm qua thôi mới còn thấy lảng vảng ngoài đường thì hôm sau đã thấy chết bên cạnh một bãi rác thải do bệnh tật hay chất cấm, hoặc là những vị khách tìm đến những nhà thổ, đêm nay đến rồi sáng mai đi… đều là điều thản nhiên, chẳng có gì đáng để nhắc tới cả. Chỉ là hiện tại, A Hào và Vu Hải Niệm lại vô cùng thu hút những ánh nhìn chằm chặp của bọn họ.
Bọn họ không giống với những kẻ ăn mày, đó là điều đương nhiên bởi vì những món đồ mà họ đang mặc liếc mắt thôi cũng biết đều là những thứ vải cao cấp, và cũng không giống với những vị khách mua chất cấm hay là khách làng chơi bởi vì người đàn ông có dẫn theo một đứa trẻ.
Họ không giống với bất cứ ai ở trong này cả, chính vì sự khách biệt ấy mà bọn họ trở nên vô cùng nổi bật.