Có mấy người phục vụ hoặc khách ăn tại nhà hàng cứ ngó mắt nhìn cô và anh, đều thầm cảm thán trong lòng rằng cặp đôi trai gái này thật quá mức hài hòa, đi chung với nhau thì đẹp cứ như một bức tranh sơn dầu.
Mỗi tội sắc mặt của cô gái thì không tốt chút nào, chàng trai cũng vậy.
“Đẩy cửa cho tôi.”
Dừng lại ở trước một căn phòng, Vu Phùng Cửu mặt không cảm xúc, hẩy đầu ra hiệu cho Hớng Đường Nghi.
Cô cực kì không thích thái độ này của anh chút nào. Anh bắt ép cô phải phục vụ anh hằng đêm, nay lại thêm cả khoản trở thành một người hầu đi kèm theo sau anh ư?
Dù không muốn nhưng ở nơi đông người, Hướng Đường Nghi không muốn gây ra quá nhiều sự chú ý nên đành phải cắn răng mà đặt tay lên cạnh của cánh cửa trượt, kéo nó sang bên.
Ở trong phòng ăn đúng chất Nhật truyền thống với tone màu gỗ nhạt làm chủ đạo, ở trên cửa và góc của căn phòng ăn là hình ảnh hoa anh đào và núi Phú Sĩ, ngoài ra có tranh và kệ đựng đồ trang trí những bức tranh nghệ thuật vẽ trên đĩa.
Cách bài trí tối giản và hòa hợp với thiên nhiên, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp. Nhưng hiện tại, cả thân người của Hướng Đường Nghi đều lạnh toát.
Khuôn mặt cô nhợt nhạt, nhìn trong số ít những vị khách đang có mặt ở trong căn phòng ăn đó… có bố mẹ của Ưng Sở.
Một vài lần Ưng Sở ở cùng với cô, anh ta có call video về với bố mẹ mình. Cô nhớ mặt họ và họ cũng nhớ mặt cô.
Lúc ấy, cả hai người đều vô cùng hớn hở nói cô là con dâu.
Nhưng còn bây giờ, bố mẹ Ưng đều đang ngẩng đầu, ánh nhìn cô ngoài kinh ngạc ra thì có cả soi xét.
Trong khi cô còn ú ớ không biết nên nói gì mặc dù hiện tại cô đang rất cần nói, bỗng nhiên Vu Phùng Cửu từ đằng sau đã ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Anh giả bộ như không hề để ý đến thái độ của cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi nhéo nhéo lên mũi cô vô cùng thân mật, làm bộ như trách cứ trẻ nhỏ mà cười nói.
“Tiểu Nghi, em mở nhầm phòng rồi.”
Nói rồi anh xoay đầu nói với những vị khách còn chưa hết ngạc nhiên còn đang ngồi ở trong phòng.
“Xin lỗi. Bạn gái tôi có đôi chút nhầm lẫn. Mọi người cứ tiếp tục thưởng tiệc đi nhé.”
Trong đó có một người đàn ông nhận ra Vu Phùng Cửu, vội vàng đứng phắt dậy rồi lấy hai cái cốc, đổ rượu mời anh.
“Vu tổng cũng đang ăn ở nhà hàng này sao? Tôi đã từng nghe danh ngài rất nhiều lần rồi, không ngờ lại có thể vô tình bắt gặp ở đây. Thật may cho tôi quá. Mời ngài một li ạ.”
Hướng Đường Nghi rất muốn bỏ chạy khi thấy hai bố mẹ Ưng cũng đều đứng lên, hướng rượu ra hiệu mời uống với Vu Phùng Cửu, ánh mắt họ quét qua cô giống như đã phát hiện ra một khía cạnh không tưởng nào đó. Ánh mắt ấy của họ khiến cho Hướng Đường Nghi khó thở, cảm giác mình thực sự là một kẻ phạm tội.
Cô cấu mạnh vào lưng của Vu Phùng Cửu cầu xin anh nhanh đi đi, nhưng Vu Phùng Cửu chỉ cười cười, nói chuyện thêm một lúc với những người ở trong căn phòng đó, uống một cốc rượu rồi ôm lấy Hướng Đường Nghi dìu cô đến căn phòng ăn mình đặt trước.
Ngay khi cánh cửa phòng vừa mới đóng lại, Hướng Đường Nghi đã đẩy mạnh Vu Phùng Cửu ra, vừa giáng xuống má anh một cái bạt tai, nhưng cổ tay cô đã bị anh bắt lại.
Cô cố giãy ra nhưng không được, ngược lại còn bị anh siết chặt lấy cánh tay, đau đớn đến khuỵu ngã xuống sàn nhà.
Lúc đầu cô không cam phục, vùng vằng giãy ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận thất bại mà thôi.
Hướng Đường Nghi yếu ớt gục đầu xuống đất, giọng nói của cô khàn khàn bỏi vì tiếng nấc nghẹn.
“Tôi đã nói sẽ chia tay Ưng Sở vào ngày lễ giáng sinh mà… Tại sao anh…”
“Đừng có nói như thể anh mới là kẻ duy nhất không giữ lời hứa. Tiểu Nghi à.”
Vu Phùng Cửu quỳ xuống, anh nâng lên khuôn mặt ướt đẫm những giọt nước mắt uất ức của cô, nhẹ nhàng xoa lên đôi bờ mi đã ẩm nước.
Cô không muốn anh động chạm vào người mình, vội vàng né tránh nhưng cằm đã bị anh nắm lấy, nâng lên sát về phía mặt mình. Lực ở hai đầu ngón tay anh rất mạnh, siết cô đến đau đớn.
“Tiểu Nghi, em cũng khá lắm. Người của anh đã tìm ra được thứ này, em có thấy bất ngờ không?”
Vu Phùng Cửu giơ từ trong túi áo ra một tờ giấy đã bị vo trong nhàu nát, dường như đã bị ai đó phát tiết lên trong cơn cuồng nộ.
Hướng Đường Nghi cố để nhìn rõ tờ giấy ấy bằng một đôi mắt vẩn đục hơi sương. Khi tầm nhìn đã rõ dần, lúc đó Hướng Đường Nghi đã rơi vào sự sửng sốt và tuyệt vọng hoàn toàn.
Tờ giấy liệt kê những tên học sinh thuộc diện trao đổi sinh viên đi du học ở Mỹ, trong đó có cả Hướng Đường Nghi và đã được cô xác nhận.
Anh đã phát hiện! Rằng cô từ trước đã có ý định rời xa…
Hướng Đường Nghi hoàn toàn không thể ngờ được tại sao Vu Phùng Cửu lại có được bảng tên này. Anh càng lúc càng như một con sói hung hãn, có thể cắn xé cuộc sống của cô, kiểm soát tất cả mọi thứ.
“Không…”
Cô không thể đối thẳng vào đôi mắt màu hổ phách sáng rực như một lưỡi dao găm sắc nhọn của anh. Ở trước mắt anh, cô cảm giác như mình đang ở trong trạng thái trần trụi, từ cơ thể cho đến suy nghĩ đều bị anh nhìn thấu, theo phản xạ hốt hoảng né tránh nhưng đã bị anh bóp cằm mạnh bạo xoay trở lại.
Lực ở tay càng lúc càng mạnh, như muốn bóp ra cả những suy nghĩ của cô.
“Tiểu Nghi, anh đã cho em thời gian rất dài để suy nghĩ, nhưng em lại gạt bỏ đi sự kiên nhẫn của anh. Bây giờ anh cho em một thời hạn khác.”
“Ngay trong ngày hôm nay, lập tức chia tay Ưng Sở, chuyển đến sống với anh!”
Vu Phùng Cửu nhìn mặt cô dại ra rồi trắng bệch cả lại, trong lòng sinh ra sự tức giận khôn nguôi.
Cô có biết không, khi biết cô đã lên một kế hoạch lặng lẽ mà rời xa anh, anh đã phát điên đến mức nào, gần như là đánh mất lí trí. Cũng đau đớn như rơi xuống vực sâu của nỗi tuyệt vọng.
Rời bỏ anh một lần rồi cô vẫn chưa thấy cam lòng sao?
Anh không muốn cô đi.
Hành động thô bạo, kế hoạch tàn nhẫn, nhưng trong lòng anh ngoài dục vọng chiếm hữu ra còn có một góc khác như thịt mềm mà quằn quại.
Xin em đừng đi…