Cô cố gắng để đè nén lại những giọt nước mắt nhưng dường như là chẳng thể, những viên hạt chân trân nóng hổi thoát ra khỏi kẽ mi, chảy dọc trên đôi gò má nhợt nhạt.
Nhưng chờ mãi, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì xảy ra.
Đầu óc cô thoáng đờ đẫn, chỉ dám ti hí mắt mà liếc nhìn.
Khác hẳn với những suy nghĩ của cô, anh chẳng làm gì cả, mà ngược lại thì đứng lên, lùi ra xa với cô rồi ngồi xuống một góc của căn phòng.
Vu Phùng Cửu trong chốc lát đã kịp giật lại được lí trí của mình. Nhìn thấy cô khóc, tâm trí anh gần như là chấn động.
Anh không muốn làm tổn thương cô. Thật sự không hề muốn cô khóc…
Nhưng chỉ vừa mới nãy thôi, anh suýt nữa đã khiến cho cô tan vỡ.
Điều ấy khiến cho anh tự cả kinh chính bản thân mình.
“Nếu như em không muốn ở lại đây thì cứ đi đi…”
Hướng Đường Nghi đờ đẫn, những giọt lệ vẫn chưa thể ngừng rơi.
Cô muốn nói gì đó nhưng chợt nhận ra cổ họng mình không thể phát ra được bất cứ một âm thanh nào.
Anh nói cô đi nghĩa là sao? Mới giây trước còn tức giận mà bóp chặt lấy cằm cô đến nổi đỏ, còn bây giờ đã để cho cô được rời đi sao?
Anh đang âm mưu gì?
Nhưng dù đó có là một kế hoạch gì đi chăng nữa, cô đều không muốn ở lại, không muốn ngồi cùng một không gian với anh!
Hướng Đường Nghi loạng choạng mà bò dậy, dè dặt mà phòng bị anh, từ từ đẩy cánh cửa trượt rồi thất thiểu đi nhanh ra khỏi quá ăn Nhật.
Cô vội vàng chạy về phía cánh cổng dẫn ra đường lớn, mong muốn mình có thể bắt được một chuyến taxi nào đó để quay trở về kí túc xá.
“Cô tên là Hướng Đường Nghi phải không? Là bạn gái mà Tiểu Sở suốt ngày tự hào khoe với bố mẹ phỏng?”
Một giọng nói bất chợt cất lên ở bên cạnh cánh cổng khiến cho bước chân đang muốn rời đi một cách sốt ruột của cô chợt khựng lại.
Hướng Đường Nghi quay đầu, nhìn thấy mẹ Ưng mặc một bộ váy hoa màu đỏ đẹp tinh tế, ở trên tay xách một chiếc túi thuộc một thương hiệu cao cấp, mái tóc búi xễ đầy quyền quý.
Bà bước từng bước đi từ tốn, những tiếng đế giày cao gót dậm mạnh xuống nền đất khiến cho màng nhĩ của cô nhói lên từng đợt.
Bà kẹp một điếu thuốc lá dài dành cho nữ, rít một hơi rồi phả ra trong không khí một làn khói thuốc màu nhàn nhạt.
“Tôi không muốn nói gì nhiều với cô, vậy nên tôi sẽ chỉ tóm tắt lại một số nội dung thôi.”
“Cô Hướng à, ở đời này, tham lam là bệnh chết đấy. Mà tội lừa gạt còn đáng chết hơn cả.”
Trông thấy sắc mặt của Hướng Đường Nghi nhợt nhạt, ánh mắt của mẹ Ưng càng thêm đanh lạnh.
“Qua lại với cả hai người đàn ông, chắc cô cũng khổ tâm lắm nhỉ? Vì vậy, tôi cho cô số tiền này để tiêu dùng, làm ơn rời xa con trai tôi đi, vĩnh viễn đừng để cho nó phải gặp lại loại đàn bà phóng túng như cô.”
Hướng Đường Nghi bị bà chế giễu, cả người lập tức run lên, ánh mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Cô chưa bao giờ lừa gạt ai cả! .
Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Cô muốn phản bác lại lời buộc tội ấy, nhưng phản bác lại bằng cách nào? Liệu bà ấy có chấp nhận một người con gái qua lại với con trai độc nhất của mình khi đã bị mất đi lần đầu cho người đàn ông khác? Đã thế, còn là mất tri.nh ngay trong khoảng thời
gian còn đang yêu Ưng Sở.
Mẹ Ưng lấy ra từ trong túi xách một tập tiền màu hồng, giơ nó đến trước mặt của Hướng Đường Nghi.
Đôi mắt cô lạ lùng nhìn đống tiền ấy, còn đang tự hỏi rằng bà đang làm gì. Đột ngột, mẹ Ưng đã phất mạnh tay, ném tung đống tiền đó vào người cô.
Những tờ tiền giấy bay lả tả ở trên đỉnh đầu của cô, trước sự chứng kiến và ngỡ ngàng của rất nhiều người đang đứng ở xung quanh chỗ hai người.
“Số tiền này đủ để thỏa mãn cô chưa? Sống tốt với người bạn trai hiện tại của cô vào, bởi vì từ nay trở đi không còn ai chấp nhận cô nữa đâu.”
Mẹ Ưng xuẩy tay, đôi mắt của bà nhìn cô chẳng khác nào khi đang nhìn một con đi*m.
Khi đi qua cô để quay trở lại nhà hàng ăn, bà còn cố tình đụng mạnh vào vai của Hướng Đường Nghi khiến cho cô lảo đảo sắp ngã.
Mọi người xung quanh đấy đều bắt đầu lên tiếng xì xào, đủ mọi loại kiểu lời chỉ trích, nhạo báng cô được phun ra.
Lúc ấy, đầu óc cô đều quay cuồng khiến cho cô muốn ngay lập tức ngất xỉu đi vì kiệt sức, khuôn mặt cô tối sầm lại như người sắp chết, những giọt mồ hôi lạnh rơi đầy ở trên trán, sống lưng, tay chân đều buốt đau.
Vu Phùng Cửu đang ngồi thất thần ôm trán ở trong phòng ăn Nhật, đột ngột nghe thấy tiếng cửa trượt lạch cạch được mở ra.
Khi ngước đầu lên, anh vô cùng bất ngờ khi thấy Hướng Đường Nghi quay trở lại.
Cô đóng cửa vào rồi dựa lưng lên cánh cửa, trượt ngã dần xuống dưới đất. Bờ mi từ lâu đã thấm ướt nước mắt.
“Vu Phùng Cửu, anh đưa tôi về đi… Về nhà của anh.”