Ngày hôm nay cô đi xe Mayback phiên bản giới hạn vô cùng sang trọng, đỗ sát vào lề đường cách xa cổng trường tiểu học một khoảng.
Bé Xoài đã được giáo viên thông báo rồi, ra khỏi cổng cái là sẽ tự đi đến chỗ xe của cô luôn.
Vì thế nên hiện tại Tống Minh Tuệ khá nhàn nhã, ngồi dựa cằm lên vô lăng rồ liếc mắt nhìn về phía cổng trường.
Chuông reo lên - báo hiệu rằng giờ học đã kết thúc.
Có những bậc phụ huynh đã chờ sẵn con ở cổng, thấy con mình tất tả chạy ra rồi nhào vào trong lòng, họ âu yếm, ôm sít vào người.
Ồ, trong họ cười kìa, thật là đầm ấm.
Cô nhìn họ, đầu óc không tránh khỏi mà miên man nghĩ ngợi.
Bố mẹ Tống đều rất cưng chiều cô, không biết ngày xưa khi cô còn nhỏ, họ có hay đón cô mỗi khi từ trường về nhà không nhỉ? Cô chẳng có kí ức gì cả, cũng chẳng thấy cảnh tượng này quen thuộc mấy.
Vậy thì chắc là không rồi, có lẽ họ sẽ cho tài xế riêng đến đón cô tan học nhỉ?
Nghĩ đến đây, hai đầu lông mày của cô khẽ chau lại.
Không… Cô cảm thấy mấy cảnh tượng trên chẳng có tí thân thuộc nào cả. Khổ nỗi khi suy đoán ra cảnh tượng cô không được đi học, cô còn cảm thấy nó đúng hơn với mình ý.
Ngày trước bố mẹ Tống không cho cô đi học sao? Làm sao mà thế được?
Tống Minh Tuệ thở dài rồi ngả người hết ra sau ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn về phía cổng trường đang ồn ào tiếng bước chân của mấy bọn nhóc con tiểu học chạy ra ngoài.
Hoặc là có khi… trước đó bố mẹ cô không phải là ông bà Tống. Bởi vì ngày đầu tiên tỉnh lại từ sau vụ tai nạn, nhìn bọn họ vui sướng đứng ở xung quanh giường bệnh của cô, gọi cô với cái tên: “Tống Minh Tuệ! Tống Minh Tuệ!”, lúc đó một cảm giác lạ lùng và kì quặc nổi lên ở bên trong đầu óc cô.
Không! Lúc đó cô đã hét lên ở trong đầu. Đó có phải là tên của tôi đâu?
Tôi không phải là Tống Minh Tuệ, tôi từng được gọi bằng một cái tên khác cơ.
Một cái tên nào đó… mà tôi không thể nào mà nhớ ra được. Cũng chẳng thể nhớ nổi bất cứ thứ gì cả.
Và cô cũng chẳng thể nào mà chắc chắn được những con người đang khóc lên mức nở vì hạnh phúc vây ở hai bên giường mình có thực sự là người thân của cô không nữa.
Họ rất lạ mặt. Không phải vì cô mất trí nhớ, mà là do cảm giác trong tiềm thức khiến cho cô cảm thấy dè chừng và muốn né xa họ ra.
Cô hốt hoảng muốn đi tìm một người thân thực sự của mình, nhưng cô còn chẳng biết người thân đó là ai.
Đã sáu năm trôi qua kể từ ngày hôm ấy, cô dần dần chấp nhận cái tên Tống Minh Tuệ, sống vui vẻ bên gia đình nhà họ Tống và quên đi mất cảm giác phải tìm kiếm một ai đó ở bên trong tiềm thức.
Chỉ là thi thoảng sẽ có một người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cô và gọi cô bằng một cái tên khác.
Bé Xoài đã tìm thấy xe của cô, nó ngó nhìn ra xung quanh rồi cẩn thận bước xuống con đường cái, thoăn thoắt luồn lách qua những chiếc ô tô đi ngang qua người mình để tiến đến chỗ cánh cửa con Mayback.
“Con chào bác!”
Bác? Sao nghe già vậy?
“Bác của nhóc mới chỉ hai mươi tư tuổi thôi, gọi chị.”
Bé Xoài gật gật đầu ngoan ngoãn, nhanh chóng sửa lại cách gọi.
“Em chào chị!”
“Ngoan.”
Tống Minh Tuệ nhắc nó ngồi ở chỗ ghế sau nhớ cài dây an toàn rồi gạt tay cầm, chuẩn bị nhấn ga để rời đi thì bất chợt, con xe sang trọng đang chuẩn bị nhích lên trước bỗng nhiên phanh kít lại.
Bé Xoài không tự chủ được đập mạnh đầu vào lưng ghế trước, u một cục rồi.
“Í!”
Đột ngột, đang từ trong trạng thái thẫn thờ, sống lưng của Tống Minh Tuệ dựng thẳng lên.
Cô mặc kệ tiếng kêu mếu máo của bé Xoài ở sau lưng mà hớt hải mở cửa xe bước ra bên ngoài.
Vu Phùng Cửu?!
Anh đang làm gì ở trước cổng trường tiểu học vậy?!
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xanh sẫm lịch thiệp, trước mắt không còn cặp kính cận nữa bởi vì ngày hôm nay anh đã đeo một lớp kính áp tròng.
Ở bên chỗ má phải là một vết sẹo rất dài. Nó chính là khuyết điểm duy nhất ở bên trên khuôn mặt tuyệt thế của anh.
Anh nhìn đăm đăm vào trong trường, thi thoảng sẽ liếc xuống chiếc đồng hồ đeo tay như đang chờ đợi một ai đó.
Tống Minh Tuệ không nghĩ gì nhiều, cô lấy tay che miệng cười hà hà rồi ung dung bước chân tiến tới chỗ của anh.
Vu Phùng Cửu có thể ngờ được không? Rằng bọn họ lại gặp nhau tiếp rồi. Nếu như cô mà nói ra cái tên của anh, không biết biểu cảm của kẻ cứ nghĩ rằng mình đã giấu tuyệt các thông tin đi rồi mà vẫn bị lộ sẽ ra sao nhỉ?
Triển thôi!
Tống Minh Tuệ ôm trong bụng sự hào hứng mà bước chân tiến gần tới Vu Phùng Cửu, đúng vào cái lúc cô đang chuẩn bị cất lên tiếng gọi, thì từ bên trong cổng trường, một cái bóng trắng nho nhỏ đã nhào tới, ôm víu lấy cổ của anh.
Vu Hải Niệm hôn một cái lên má anh, cộng với một tiếng gọi giòn tan.
“Bố!”
Bố?
Đôi chân cô chợt đứng sững lại đó, cánh tay đang vươn lên đằng trước vội vàng rụt lại.
Đôi mắt cô mở to, nhìn hai bố con họ cười đùa với nhau, dường như không thể nào mà tin được.
Anh… đã có gia đình rồi?
Vậy tất cả những hành động trước đó của cô là sao?
Tống Minh Tuệ sửng sốt che miệng lại, khuôn mặt cô tái mét, vội vàng lùi chân ra sau rồi bỏ về lại chỗ xe con của mình.
Suốt từ trước đến giờ, những trò trêu ghẹo rồi đùa giỡn của cô trước mặt anh có khác nào là tiểu tam chen chân vào trong gia đình hạnh phúc của người khác không?
Cô suýt chút nữa đã làm ảnh hưởng đến gia đình của anh rồi! Nếu như vợ của anh mà biết cô đang đùa cợt với anh, thì chẳng phải cuộc sống hôn nhân của anh đã bị xáo trộn rồi sao?
Ôi, chết tiệt! Minh Tuệ ơi là Minh Tuệ!
Bé Xoài thấy cô quay trở lại, ngồi vào trong xe rồi đập mạnh đầu mình xuống dưới vô lăng, những đầu ngón tay siết chặt vào nhau run rẩy, tuy vô cùng khó hiểu nhưng nó sợ không dám hỏi, chỉ có thể ngồi ở đằng sau nuốt ực một ngụm nước bọt mà thôi.
“Xoài, chị của em khốn nạn vãi cả nồi!”
Bé Xoài:?
“Chết tiệt! Người như chị đáng bị đày xuống địa ngục! Đẹp thế này mà mắc tội hoang tưởng! Khốn nạn!”
Bé Xoài:???