“Nhưng, nhưng, cháu không cần gặp mẹ cũng được. Vì chẳng phải vì dì sẽ là mẹ của cháu hay sao?”
Tống Minh Tuệ há miệng nhìn Vu Hải Niệm.
“Sao cháu nghĩ dì là mẹ của cháu?”
“?, chẳng phải dì đang theo đuổi bố cháu sao?”
“Tại sao dì phải theo đuổi bố cháu chứ?”
“???”
Vu Hải Niệm mở to mắt nhìn cô.
“Thế dì đến ở nhờ nhà cháu để làm gì thế ạ?” Chẳng phải là để tiện dụ dỗ bố của cô bé mỗi ngày sao?
Tống Minh Tuệ ngay lập tức lắc đầu.
“Theo đuổi gì nữa chứ? Bố với dì đã kết hôn rồi nên quy trình theo đuổi đến đây là hết nhưng dì sẽ không nói cho cháu biết đâu bởi vì bố cháu không muốn để mọi người biết chuyện.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ!!!”
Vu Phùng Cửu ho lên dữ dội rồi ngay lập tức vọt ra khỏi phòng ngủ, xách cổ của Tống Minh Tuệ lôi đi.
“Con đừng nghe dì ấy nói bậy, kết hôn cái gì chứ?”
Tống Minh Tuệ “a” lên một tiếng rồi bị anh xách vào trong phòng ngủ. Lưng của cô bị đẩy dựa lên tường, đối diện thẳng với khuôn mặt bất lực của anh.
“Minh Tuệ…”
“Em đây.”
“Em đã hứa với anh điều gì?”
“Hứa sẽ giữ bí mật ạ.”
“Thế vừa nãy em đã nói gì?”
“Em nói sẽ không để cho Tiểu Niệm biết chuyện chúng ta đã kết hôn.”
“Và em đã nói nó ra rồi.”
Vu Phùng Cửu vuốt mặt, anh chẳng thiết nói năng gì nữa. Chẳng biết là cô vô tình nói ra hay là cố tình nói ra nữa. Dù sao anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần với tình huống là cả thế giới biết tin hai người bọn họ cưới nhau rồi.
“Anh biết là bí mật gì thì cũng không thể giữ mãi được nhưng em hãy cố gắng để kìm chế nó.”
“Em hiểu!”
“Được rồi. Vậy thì hãy nói lại nào. Cứ tưởng tượng anh là Vu Hải Niệm đang nói chuyện với em ban nãy đi.”
“Bí mật của dì là dì đã cưới bố của cháu rồi, đương nhiên, dì sẽ chẳng bao giờ nói cho cháu biết đâu.”
“…”
Tống Minh Tuệ khúc khích bật cười khi thấy khuôn mặt vặn vẹo vì bất lực của Vu Phùng Cửu. Cô vòng tay ôm lấy eo của anh, hôn chụt một cái vào môi anh.
“Em đùa đấy. Bí mật giữa hai ta em sẽ không nói cho ai biết nữa đâu. Em hứa với anh rồi mà. Đợi đến khi nào anh và bố em có thể giải quyết được mấy cái vấn đề lặt vặt mà anh đã nói đó thì bấy giờ chúng ta sẽ công khai. Nha.”
“Ừm.”
Vu Phùng Cửu hôn lên môi cô, dịu dàng hôn lên cả trán của cô coi như là một phần thưởng cho sự đáng yêu này của cô.
Tống Minh Tuệ nhắm mắt tận hưởng những nụ hôn ngọt ngào rơi ở trên mặt mình, bỗng, đôi mày đang giãn ra của cô bất chợt nhíu lại đầy cứng ngắt.
Cô cảm thấy có gì đó khá sai sai. Cụ thể… có cái gì đó rất cứng đang chọc vào đùi cô.
“Phùng Cửu…”
“Xin lỗi. Tại anh lâu rồi không làm cái đó nên hơi khó tiết chế một xíu.” Giọng nói của Vu Phùng Cửu hạ thấp xuống trầm khàn, có chút ấp úng do ngại ngùng.
Tống Minh Tuệ gian nan nhìn xuống phần vải của chiếc quần thể thao anh đang mặc nổi cộm lên một túp lều nhỏ, dán chặt vào giữa khe chân của mình mà chỉ biết mím môi đầy khó xử.
“Chúng ta mới làm hôm qua rồi mà?”
“Anh biết, nhưng anh không thể chịu được nữa.”
“Nhưng Tiểu Niệm chưa đi…”
“Con chào bố! Con chào dì! Con đi học đây!”
Vu Hải Niệm đi học thật đúng lúc, sau khi từ bên ngoài căn phòng ngủ vang lên một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cả gian nhà chỉ còn lại một khoảng không tĩnh lặng và những tiếng thở dốc đầy gấp gáp của đôi vợ chồng mới cưới.
Tống Minh Tuệ đỏ mặt nhìn lên anh, đôi mắt hạnh đảo qua một vòng trên khuôn mặt đã phiếm hồng của Vu Phùng Cửu rồi khẽ lảng sang bên khác.
“Được rồi, làm đi.”
Ngay lập tức, hai cánh tay rộng lớn của Vu Phùng Cửu ôm chặt lấy eo cô rồi bế bổng cô lên không trung, lưng dán chặt vào tường.
Anh gấp gáp kéo quần của cả hai xuống, chiếc áo ngực của cô cũng phải chịu chung số phận, bị anh ném ra xa.
Đôi gò bồng đảo căng mọng được giải thoát khỏi chiếc áo ngực thít chặt, giờ đây đang đung đưa ở trước mắt anh, mơ hồ run rẩy theo từng nhịp thở của cô.
Vu Phùng Cửu thở hắt ra một hơi, anh há miệng rồi ngậm lấy một bên đầu núm vú của cô, mút vào rồi lại nhả ra, ngậm lấy nó mà chơi đùa ở trong miệng, giống như đang ngậm kẹo vậy.
Tống Minh Tuệ gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, cả người của cô hiện đang bị treo chới với ở trên mặt tường và thứ duy nhất đang làm bệ chống đỡ cho cơ thể của cô là đôi tay của Vu Phùng Cửu. Vì thế nên cô càng sợ hãi dùng sức mà dán chặt lấy người anh hơn nữa.
“Đừng! Phùng Cửu! Tư thế này… sẽ ngã mất!”
“Không ngã đâu. Đừng sợ. Việc duy nhất mà em nên để tâm đến là nhìn vào anh rồi tận hưởng sự phục vụ của anh mà thôi.”
Vu Phùng Cửu cắn mút lên đầu ngực của cô, mút mạnh như muốn hút ra cả sữa.
Tống Minh Tuệ cảm thấy vừa đau vừa sướng, trước ngực tê rần, thân người không thể kìm nén được sự run rẩy mà đong đưa ở trên cơ thể của anh, nhìn cả hai bên đầu nhũ hoa đã dựng đứng lên của mình bị anh mút liếm, còn bên kia thì bị tay anh bao lấy, nhào nặn đến biến dạng.
Những mảng trắng nõn tràn ra khỏi kẽ tay của anh, mềm mại đàn hồi, còn thoang thoảng mùi sữa tắm thơm thanh khiến cho anh yêu thích không thôi, muốn buông ra cũng khó lắm.
“Phùng Cửu… ưm…! Nhột! Em nhột!… Đau…”
Tống Minh Tuệ ngâm nga, tâm trí cô bị thủy triều cuốn ra giữa biển lớn, bị những con sóng của dục vọng nhấm chìm xuống dưới đáy sâu của sự u mê.
Giờ đây cô chẳng thể suy nghĩ được bất kì thứ gì nữa, cơ thể cô trong vô thức hướng tới thân nhiệt nóng bỏng của người đàn ông mà ôm chặt lấy, thèm khát chỉ có hơn chứ không có giảm.
Mà Vu Phùng Cửu rất biết chiều lòng vợ, anh luồn tay xuống bên dưới, đâm chọc vào giữa nụ hoa hồng mẫn cảm vẫn chưa kịp khép kín lại. Tay anh mô phỏng cách thứ ra ra vào vào của cây côn **** mà di chuyển.
“Ha a… Không được! Không được!… Em sẽ tiểu ra đây mất!”
Tống Minh Tuệ bị anh kích tình thì không thể chịu đựng thêm được một giây nào nữa, cô ngẩng cổ lên trần nhà mà kêu thét lên một tiếng, một mảng ướt dầm dề rơi xuống dưới sàn nhà, thấm đẫm cả chiếc quần thể thao của chồng mình.
Vu Phùng Cửu hôn nhẹ lên môi cô, tay anh đỡ lấy tính khí cứng rắn của mình mà chen vào giữa cửa huy*t ướt át của cô, một lần liền tiến vào hết.
“Vợ, em không buồn tiểu. Nó chỉ là một chút *** **** mà thôi. Đừng sợ.”