Mọi thứ đối với anh đều đã sụp đổ.
Điều ấy là một phần khiến cho anh dường như chẳng muốn tỉnh lại nữa.
Giữa ngày nắng đẹp nhất của mùa hạ, bên trong căn biệt thự kiểu Tây lại u ám một màu tang thương.
Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm sau mỗi giờ lên lớp về là sẽ lại đi vào phòng nằm của Vu Phùng Cửu, ngồi bên cạnh giường.
Chúng tuỳ lúc sẽ nói, sẽ kể chuyện bâng quơ mà chúng gặp phải, hoặc chỉ im lặng nhìn anh rồi nhỏ nước mắt lắc đầu, thở dài như người lớn.
Hôm nay cũng vậy, chúng kéo nhau vào phòng anh ngồi, lẳng lặng nhìn người bác sĩ riêng của Vu gia đang kiểm tra qua tình hình sức khỏe của Vu Phùng Cửu.
“Thế nào? Khi nào anh Cửu sẽ tỉnh lại?”
Vị bác sĩ kia thờ ra một hơi nặng nề, lắc đầu đáp lại Vu Kim Mĩ khiến cho cô bé vốn đã buồn bã nay lại càng thêm mất hết hi vọng.
Vu Quang Đàm ngồi thừ ra ở trong phòng, chán nản nhìn mọi thứ.
Thiếu vắng quá. Không còn gì cả.
Thường ngày, anh trai của chúng nó đã đi đến tập đoàn để làm việc rồi. Hoặc trong những ngày nghỉ hiếm hoi, anh sẽ hỏi chúng muốn gì rồi nuông chiều dẫn chúng đi chơi.
Có một bóng hồng nhỏ ngày trước hay đi lại quẩn quanh ở trong nhà hoặc lang thang ở ngoài vườn hoa, nhưng giờ cũng chẳng thấy đâu nữa.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng đi đâu cũng cũng sẽ chẳng thể bắt gặp lại hình bóng của cô nữa.
Vu Quang Đàm nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt không một biểu cảm sắp thái của anh, nhìn đôi mắt nhắm nghiền không có dấu hiện gì sẽ tỉnh lại, trong lòng vọng lên sự khổ sở.
… Ơ?
Vu Quang Đàm giật mình bật người lên, dụi dụi mắt kinh ngạc.
Có nhầm không?! Hay là nhầm thật?! Vừa nãy cậu ta thấy ống chuyền nước cắm ở mụ bàn tay của Vu Phùng Cửu rung lên dù không có ai động vào!
Vu Quang Đàm định kêu người bác sĩ kia lại để kiểm tra thêm một lần nữa tình trạng của anh, bỗng nhiên, cậu bé thấy những ngón tay thon dài của anh co lại, gõ nhẹ lên ga giường, hoặc sẽ kéo dài một vệt.
Mã morse!
Anh khẽ khàng gõ tay.
[Giữ im lặng.]
[Không người biết.]
[Dao.]
Cánh môi đang định mở ra của Vu Quang Đàm chợt mím chặt lại. Cậu bé đánh mắt nhìn lên Vu Kim Mĩ.
Cùng là chị em ruột được sinh ra từ cùng một bụng mẹ, đẻ ra sát ngày sát tháng, bọn chúng chẳng cần nói gì nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau liền sẽ đoán ra ngay đối phương đang muốn nói gì. Giống như chúng có chung một bộ não vậy.
Vu Kim Mĩ nheo mắt, gật nhẹ đầu rồi đẩy ghế đứng dậy, cô bé đi đến cạnh người bác sĩ, bỗng nhiên tức giận hét lên.
“Đồ vô dụng! Chúng tôi trả tiền cho ông để cho ông hành nghề thế này đây hả?! Anh trai tôi tại sao mãi vẫn chưa tỉnh dậy? Mấy người sao có thể để cho anh ấy khốn đốn như vậy chứ?!”
Vị bác sĩ kia khiếp hãi lắc đầu, vội vàng khom lưng xin lỗi.
“Xin tiểu thư bớt giận, chúng tôi cũng hết cách lắm rồi… Ngài ấy mắc cả bệnh thể xác lẫn tinh thần, rất khó để cứu chữa… Tôi cũng đã cố…”
“Nếu vậy thì phải tìm mọi cách để cứu anh ấy đi chứ?! Tiền không phải là lá tre đi nhặt để mà mấy người tểnh tác như vậy được! Một lũ vô dụng! Cút đi! Cút hết cho tôi!”
“Xin, xin tiểu thư ném lại đau thương…”
“Tôi nói ông mau biến đi!”. Truyện Quân Sự
Vị bác sĩ kia đã khiếp hãi đến mặt mày tái xanh, lập cập cúi đầu rồi vội vã rời khỏi phòng.
Căn phòng hiện giờ chỉ còn có ba anh em. Nhân lúc những người khác chưa đến, Vu Quang Đàm đã rút con dao gọt hoa quả ở trên bàn trà, nhét dưới gối anh rồi cùng Vu Kim Mĩ rời đi.
Đêm tối dần buông xuống, đến khi người hầu cuối cùng dọn dẹp lại căn phòng ở của Vu Phùng Cửu rời đi thì cả căn biệt thự lập tức chìm sâu trong sự tĩnh lặng.
Cô ta thay bộ đồng phục ra, quay trở về khu ở của người làm thêm. Suốt cả dọc đường đi, nữ hầu đó đều nhăn mày khó hiểu.
Tại sao cả tối nay cô ta tìm mãi không thấy con dao gọt hoa quả ở trong phòng của Vu Phùng Cửu đâu nhỉ?đọc những chương mới nhất tại noveltoon
Vu Khải Liễm có nói không được phép để bất cứ thứ đồ sắc nhọn nào ở trong phòng anh, nhưng mà cô ta có tìm lòi cả mắt ra cũng chẳng thấy đâu cả.
Dù nghi hoặc mãi nhưng cô ta cũng thôi không nghĩ đến nữa, quay về phòng ngủ tập thể rồi đắp chăn ngủ luôn, tắt bóng đèn cuối cùng đi.
Bên trong căn biệt thự tĩnh lặng, chỉ có một số tiếng ve kêu râm ran ở trong một góc vườn.
Giữa những vạt ánh vàng của vầng trăng, đột ngột, ở trong phòng của Vu Phùng Cửu vang lên những tiếng động lạ.
Khi không còn một ai thức giấc, anh mở trừng mắt tỉnh dậy.
Tay anh xé rách mấy lớp băng gạc đang quấn quanh lấy người ra, rút con dao gọt hoa quả ở dưới gối nằm rồi bước ra khỏi căn phòng, đặt gót ra ngoài hành lang.
Đôi mắt anh phát ra một loại tia sáng lạnh lẽo giữa cả một bầu không khí u tối.
Cạch!
…
Quay trở lại trước đó hai tuần.
Sau khi lặng lẽ bước lên xe, Hướng Đường Nghi vô hồn ngồi ở băng ghế sau, nhìn cảnh vật bên ngoài đang dần biến đổi, từ khung cảnh căn biệt thự nơi cô đã ở qua hai mùa trong năm giờ đã chuyển thành cảnh đèo núi xa lạ.
Người con gái bé nhỏ ngồi chung với hai người đàn ông lạ lẫm, nghe nói họ sẽ chở cô đi, bán cho một ai đó.
Cô không thể định hình được cuộc đời mình tiếp tới sẽ ra sao, nhưng chắc chắn đó sẽ là những chuỗi ngày đen tối không lối thoát.
Hướng Đường Nghi hệt như một cái xác không hồn, mọi sự tuyệt vọng và đắng cay trong lòng cứ mãi âm ỉ ở trong lồng ngực khiến cho cô không thể thở được.
Cô… sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa…
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh liếc mắt quan sát cô.
Một khuôn mặt rất đẹp. Mới còn nhỏ vậy mà ngũ quan đã thanh tú như vậy rồi, đã đủ để câu dẫn đàn ông!
Hắn ta huýt sáo, bỗng nhiên dịch sát lại gần Hướng Đường Nghi khiến cho cô giật mình hoảng hồn, giãy tay ra khỏi cái động chạm biến thái của hắn ta.
“Chú đang làm gì vậy?! Tránh xa tôi ra!”
“Nào bé ngoan, đừng lộn xộn. Dù sao chốc tới thôi bé mà chả trở thành gái, thà rằng để cho chú chơi đùa một tí.”
Vừa nói, hắn vừa có những hành động không kiêng dè với cô.
Hướng Đường Nghi mở trừng mắt, nghiến răng dùng chân đá người hắn ra.
“Cút ra khỏi người tôi!”
Vu Phùng Cửu có nói, cơ thể cô không được cho phép bất cứ ai động vào.
Người đàn ông kia không thể ngờ trước được phản ứng ấy của cô, hắn loạng choạng ngã người ra sau, khuỷu tay vô tình đánh vào đầu của kẻ đang cầm bánh lái xe khiến cho kẻ đó lạc mất tay lái, chiếc xe con lao sang làn đường ngược chiều.
Cùng lúc đó có một chiếc xe tải đang lao tới, vì tình huống quá bất ngờ mà không kịp xử lí, cả hai xe đâm sầm vào nhau.
Chiếc xe con bị hất văng ra khỏi con đèo, nằm nhổn ngang ở trên vệ đường.
Hướng Đường Nghi rùng mình chợt tỉnh lại sau cơn chấn động, cô ngoái đầu, thất kinh nhìn hai kẻ ngồi cùng mình không được may mắn như cô đã nát đầu mà chết.
Đầu cô trống rỗng không thể nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, hình hoàng đập cửa xe rồi vội vàng chạy vào trong rừng.
Cô không biết mình đã chạy trong bao lâu, chỉ biết đôi chân trần dù bị sỏi đá đâm đến rách da, mỏi đến rã rời những vẫn không dừng lại.
Cô chỉ biết chạy và chạy. Tiếng thở dốc lẫn trong tiếng khóc nghẹn ngào vang lên giữa ả một vùng núi rừng hoang sơ.
Đến khi đôi chân cô không thể chạy được nữa, Hướng Đường Nghi đã kiệt sức mà gục ngã trước cổng của một trại trẻ mồ côi.