Nói rồi, Phan Lưu quay người, cắn răng cố nín lại sự rối bởi ở trong lòng mà chạy vụt đi, dường như không muốn nhìn thấy cô nữa.
Hướng Đường Nghi hoảng hốt, muốn đuổi theo giữ cậu lại.
“Phan Lưu!!!”
Cô cất tiếng gọi Phan Lưu nhưng cậu ta cứ thế rời đi mất, khuất dần trong tầm mắt của cô.
Cô nhấc chân, nhưng chợt cả người khựng lại, hai cẳng chân như hoá đá, không thể di chuyển được.
Mẹ của Phan Lưu đang đứng cách đó không xa, bà ta trừng mắt lên nhìn cô, cô có thể nhìn ra được sự cảnh cáo cay nghiệt ở bên trong đôi đồng tử đen sẫm như nét chấm mực ấy.
Đôi tay nhỏ cấu chặt vào góc váy, trên vầng trán thanh tú của Hướng Đường Nghi rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cô không đi nữa.
Hướng Đường Nghi trong vô thức nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài vườn hoa.
Ông bác làm vườn cũng đang đứng ở đấy để nhổ cỏ. Thấy Hướng Đường Nghi nhìn mình, ông ta vội vã lảng mặt đi né tránh, muốn phủi bỏ sự quen biết.
A… Cô vậy là đã chính thức bị cô lập rồi sao?
Cô đã quen dần với việc nhận được những sự quan tâm từ người khác, nay đột ngột quay trở lại với cuộc sống như ngày trước không khỏi khiến cho cô ngỡ ngàng.
Giống như là đang lơ lửng bay lên trời thì thình lình sa xuống bùn lầy. Quằn quại mãi nhưng có thế nào cũng không thể ngoi đầu lên được, dần dần bị nhấn chìm hoàn toàn, bị hoá thành bùn cát.
Cảm giác cô đơn tưởng như đã sắp quên được rồi nay lại bỗng chốc bủa vây lấy lại thân hình nhỏ bé.
Đôi mắt hiếm lắm mới có được một chút sắc sáng nay lại sa sầm xuống tối tăm y như những ngày đầu cô được chuyển về nhà họ Vu ở.
Vu Phùng Cửu… Tất cả là tại anh.
Cô không lấy gì của anh cả, cũng chẳng động chạm gì đến anh.
Anh đã có được tất cả mọi thứ, cớ sao lại cứ muốn cướp đi những thứ quý giá đối với cô?
Không… Ngẫm lại…
Lỗi là ở cô mới đúng.
Đáng lẽ ra cô không nên nhu nhược như vậy để bị anh bức bách.
Nếu như cô mạnh mẽ hơn thì đã tốt rồi.
Nếu như cô không bị ép để đến Vụ gia.
Nếu như cô không bị Hướng Mãn Thanh bắt cóc từ nhỏ, hẳn bây giờ cô đang sung sướng được sống cũng với bố mẹ ruột của mình.
Tất cả cũng chỉ quy về là lỗi của cô mà thôi.
Hướng Đường Nghi cắn răng, cúi gằm mặt xuống, đôi mắt hấp háy, ẩm ướt.
Cô không để ý đến bất kì ai nữa, cô khát, cô mặc kệ bọn họ, cứ thế đi vào trong căn biệt thự, cơn tức giận khiến cho cổ họng cô khô cạn.
Cô đơn cũng tốt, cô sẽ không cần phải bận tâm về ai nữa.
Cô đơn rồi thì sẽ không thấy đau khi không ai để ý đến mình.
Hướng Đường Nghi đi vào trong phòng khách, thất thần tự rót cho mình một cốc nước uống ở trên bàn trà lát đá Granite.
Khi miệng cô mới chỉ mấp vào thành cốc, chưa kịp uống, đột ngột có một tiếng phụ nữ thét lên chói tai, kèm theo đó là một tiếng động lớn đến bất thường.
Có tiếng vật nặng rơi xuống sàn cứng, tiếng đổ vỡ loảng xoảng của đồ đạc bằng sứ hoặc thủy tinh.
Tiếng hét nữ này không giống với bất kì ai trong nhà. Cô đoán đó là của người phụ nữ mà Vu Khải Liễm mới dắt về.
Cảm thấy có chuyện không hay rồi, Hướng Đường Nghi vội bỏ lại cốc nước xuống mà mon men dò theo nơi bắt nguồn của tiếng hét ấy, tiến lại gần căn phòng thư viện ở tầng một, bên cạnh đoạn cầu thang.
Nói đúng hơn là ở bên ngoài cửa ra vào, bên cạnh những bậc cầu thang là một người phụ nữ đang nằm sõng soài, xung quanh là nước, những mảnh vỡ thủy tinh và những con cá rồng Platinum nằm thoi thóp, quẫy đạp trên nền đất.
Người phụ nữ kia nằm bất động, Hướng Đường Nghi dùng chân, run rẩy đẩy người phụ nữ đó lật người lại, kinh hoảng nhìn một vết đỏ rất lớn ở trên trán ả ta.
Bất chợt, từ trên đỉnh đầu của cô vang lên những tiếng động loạt soạt rất nhỏ. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên trên, thấy Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm đang sợ hãi mà ngồi bệt xuống đất, bám lấy những thanh gỗ của cầu thang.
Sắc mặt cả hai đứa đều trắng bệch như vôi.
Chúng nó không cố ý!
Chúng chỉ định dọa cho ả ta sợ để từ nay không dám bước vào nhà chúng nữa, ai ngờ ả ta vì tức giận quá, tưởng nhầm chúng là người làm ở đây mà lao vào định đánh chúng.
Vu Quang Đàm bị ả đó giật tóc, vì tự vệ tự nhiên mà nó đẩy mạnh ả ra.
Nhưng không thể cứu vãn được nữa rồi, nó quên mất phía sau là cầu thang.
Cô tình nhân của Vu Khải Liễm trượt chân, ngã từ tầng hai xuống tầng một.
Lúc ngã còn vướng tay vào bể cá cảnh cực quý mà Vu Khải Liễm cực thích, làm cho bể cá đó cũng đổ xuống, vỡ tan tành.
Đám cá rồng cũng chết hết cả rồi.
“… Có chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Vu Phùng Cửu tức giận bước vào từ ngoài cổng, anh đang cáu kỉnh vì bị thư ký trên tập đoàn gọi điện nhặng xị cả lên, lúc anh đến thì lại cười hà hà nói chẳng có chuyện gì cả.
Nhưng vừa mới bước vào nhà, mới chỉ kịp cởi cái áo măng tô vứt lên ghế ngồi, chợt đập vào mắt anh chính là cảnh tượng hãi hùng này.
Chỉ liếc mắt qua một lần anh liền biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lần này hai đứa em anh chết thật rồi.
“Anh Cửu…”
Vu Quang Đàm khóc nấc cả lên, mặt tái xanh, đang muốn chạy xuống để nhào vào Vu Phùng Cửu, đột ngột cổ áo của nó bị giật lấy nhấc lên cao.
Vu Kim Mĩ kinh hãi hét lên.
“Tiểu Đàm! Bố! Bố đang làm gì vậy?!”
Vu Khải Liễm từ trong phòng lao ra, cả mặt đỏ gay lên như máu, cuồng nộ sải bước đến cầm lấy cổ áo của chính người con trai út của mình giơ ra ngoài hành lang.
Nếu ông ta thả tay, thì Vu Quang Đàm sẽ rơi từ trên cao xuống y như ả tình nhân ban nãy.
“Lũ chúng mày đều là một lũ phiền phức! Chó chết! Tao đã nuôi bọn mày lớn lên! Yêu chiều bọn mày đến như vậy. Tại sao bọn mày vẫn không thể khác được con mẹ của chúng mày mà bớt chướng mắt đi được chứ?!”
“Chẳng lẽ tao phải giết hết bọn mày thì mới được sống yên ổn sao?!”