Hướng Đường Nghi mím môi, vội bước xuống khỏi giường, chộp lấy ba lô đựng những dụng cụ học tập, bao đựng máy tính xách tay đang để ở trên bàn trà phòng khách rồi chạy nhanh ra khỏi căn hộ của Vu Phùng Cửu.
Anh ngồi lại ở trong phòng ngủ dành cho khách, ở trong lòng bàn tay, hơi ấm từ cơ thể của cô đã không còn nữa, cả thân người của anh cứ như bị đông cứng, ngồi lặng ở trên giường.
Một lúc sau đó, trong gian phòng vang lên một tiếng thở hắt đầy khổ sở của một người đàn ông, chỉ thấy anh lắc đầu rồi đứng dậy, thu dọn lại những đống băng gạc và bông băng y tế nhuốm máu ở trên sàn nhà.
Bỗng nhiên, trong lúc đang thu dọn, một chân của anh đá phải một cái túi nilon màu đen bị rơi từ trên bàn trà xuống đất.
Anh không nhớ là trong nhà mình có xuất hiện cái túi đó, có lẽ là do Hướng Đường Nghi để quên. Vừa nãy anh cũng thấy cô bước ra từ trong tiệm tạp hóa mà.
Vu phùng Cửu khom người xuống rồi nhặt cái túi nilon đó lên, đột ngột cái nút thắt túi bị bung ra, cả đống [...] bị rơi ra bên ngoài, nằm la liệt ở ngay dưới chân anh.
Vu Phùng Cửu nhìn đống đồ đó, mặt toát cả mồ hôi hột.
“......” Phải đem trả thật thôi. Anh không dám để đồ dùng của phụ nữ ở trong nhà mình.
...
Hướng Đường Nghi bắt một chuyén xe buýt quay trở về kí túc xá, suốt cả chặng đường đi, cô cứ như người mất hồn, mặt vô cảm xúc mà dựa trán lên cửa kính xe.
Cả người đều toát ra sự mệt mỏi đến hao mòn lí trí. Cô thật muốn chiếc xe buýt này đừng dừng lại, xin nó hãy chở cô đến một vùng đất vắng lặng, nơi mà chỉ có một mình cô, nơi mà không ai có thể đến để tìm cô.
Hướng Đường Nghi nhắm nghiền lại đôi mắt đắng, thở ra một hơi nặng nhọc.
Tiết trời mỗi ngày một lạnh hơn, sắp tới mùa đông rồi. Số người ở trên chuyến xe này cũng ít hơn bình thường, mỗi người đều ngồi ở một chỗ riêng, cắm cúi lướt điện thoại hoặc ngủ gà ngủ gật.
Khoang xe vốn đã tĩnh mịch nay lại càng lạnh lẽo.
Đang ngồi bần thần ở trên xe, bỗng nhiên chiếc điện thoại ở trong túi áo cô rung lên. Là Giai Di nhắn tin tới.
[Giai Di]: Đường Nghi, cậu đang bay về phương nào vậy?
[Giai Di]: Tớ chờ cậu đến mòn đít ở trong phòng tắm rồi đây này Q_Q
Ặc! Hướng Đường Nghi giật thót. Thôi chết! Cô quên mất còn có người đang mòn mỏi chờ cô đến cứu viện ở trong kí túc xá!
Hướng Đường Nghi vội lục tìm ở trong ba lô đi học, rồi quanh cả đống đồ mà mình xách đi cùng.
Bất chợt, cánh tay đang hoảng hốt lục tìm đồ chợt khựng lại, mặt mũi cô thoáng tái xanh, sống lưng căng cứng chợt trở nên lạnh toát.
Mất... Mất rồi?!
Để quên sao? Nhưng để quên ở đâu?
Từ nãy đến giờ, cô chỉ đi từ tiệm tạp hóa rồi đến nhà của Vu Phùng Cửu.
Lúc vào trong nhà anh, cô còn vẫn đang giữ cái túi nilon đó.
“......” Chết cô rồi... Cái cuộc đời khốn nạn này... Để quên ở trong nhà Vu Phùng Cửu rồi...
Hướng Đường Nghi ôm một trái tim đau khổ mà gục đầu vào cửa kính xe.
Lát nữa phải mua lại thôi.đọc những chương mới nhất tại noveltoon
Chuyến xe buýt dừng lại ở một nơi cách cánh cổng kí túc xá nữ một khoảng, từ xa đã trông thấy một bóng dáng nữ nhân đang thất thiểu bước tới.
Hướng Đường Nghi vẫn chưa biết phải ăn nói lại thế nào với Giai Di đây. Chẳng biết ở quanh đây còn có tiệm tạp hóa nào không?
Khi đế giày cô vừa chỉ mới dẫm lên đoạn sân trước của kí túc xá, bỗng nhiên từ một gốc cây gần đó, có một người đã gọi to tên cô rồi vội vàng chạy tới.
“Đường Nghi!”
Là Ưng Sở!
Lập tức, Hướng Đường Nghi liền đứng khựng lại, sửng sốt ngước đầu lên nhìn anh ta.
“Đường Nghi, mấy ngày qua em đang làm gì ở bên ngoài mà anh gọi cho em mãi không được vậy? Anh có hỏi mấy người bạn cùng phòng với em, họ nói em thường ra ngoài vào ban đêm rồi tới tận sáng sớm mới trở về.”
Ưng Sở lo lắng, vươn tay ra theo bản năng để chạm vào người cô. Bất ngờ Hướng Đường Nghi giật mình rụt người lại rồi vội vã lùi hai bước ra đằng sau, ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn chằm chằm vào anh ta.
Ánh nhìn ấy của cô khiến cho Ưng Sở sững sờ. Khuôn mặt bỗng chốc sa sầm xuống.
Tại sao anh ta lại thấy, ẩn trong con mắt của cô nhìn anh ta tràn đầy cảm giác sợ sệt, chột dạ và tội lỗi đang đan xếp, chồng chéo lên nhau.
Tại sao cô lại nhìn anh như vậy? Anh không hiểu.
Càng ngày, thái độ của cô với anh ta ngày càng lạ lùng, ngày càng xa cách.
“Đường Nghi.” Hai tay của Ưng Sở như bị ai đó đánh gãy, dần buông thõng xuống, trong lồng ngực cũng như vậy, như đang nứt ra thành từng vết sẹo lớn: “Có chuyện gì đang xảy ra với em phải không?”
Hướng Đường Nghi giật mình bởi ánh nhìn đầy buồn bã và thất vọng ấy của Ưng Sở, miệng cô lắp bắp.
“Có chuyện gì là có chuyện gì ạ?”
“Đường Nghi, em không cần phải cố gắng một mình chịu đựng. Nếu như em đang gặp một chuyện khó khăn nào đó, em có thể nói với anh mà? Anh có thể giúp được em.”
Đôi mắt và lời nói chân thành ấy khiến cho cơ thể đang lạnh ngắt của cô mềm xuống, đôi mắt khô khốc bỗng trở nên ẩm ướt.
Ưng Sở vẫn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi cô dựa vào lòng mình mà nói ra hết những điều khiến cho cô phiền muộn như thế.
Trong khoảnh khắc đó, cô rất muốn ôm lấy Ưng Sở, đôi chân trong vô thức bước đến một bước trong vô thức.
Nhưng chưa kịp bước đến bước thứ hai, một giọng nói trong đầu cô đã vọng lên.
/Nếu như em còn gần gũi với Ưng Sở, anh không chắc mình có thể nương tay với gia đình cậu ta đâu./
Ưng Sở đang vui mừng vì cô đang tiến tới gần mình hơn, nhưng trái ngược hoàn toàn với mong muốn của anh ta, Hướng Đường Nghi lại đứng khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, nở một nụ cười ngượng ngùng.
“Thực sự không có gì đâu. Dạo này kiến thức ở trên lớp nặng quá nên em có gặp một chút stress. Anh đừng lo lắng quá nhé, sau mấy hôm thi sẽ lại khỏe ra ấy mà. Anh biết đấy, em thích được điểm cao lắm cho nên là...”
“Đường Nghi!”
Ưng Sở đột ngột gọi to tên cô khiến cho Hướng Đường Nghi ngờ ngàng trong chốc lát. Bất chợt, cô nhìn thấy Ưng Sở... đang khóc.
“Đường Nghi, hóa ra đối với em, anh không đủ để cho em tin tưởng đến vậy sao?”
Đúng vậy. Ưng Sở đã bắt đầu nhận ra rồi. Nhận ra khoảng cách giữa hai người ngày một lớn. Dù cho anh ta có cố để vẫy gọi cô ở nửa bên kia quay lại, cô cũng không còn có cách nào để bước đến bên cạnh Ưng Sở như bình thường được nữa rồi.
Cảm giác tội lỗi ở trong lồng ngực trào lên khiến cho cô chua xót, đôi mắt hoe đỏ, vội vàng chạy đến, ôm lấy má của Ưng Sở rồi hôn lên môi của anh ta.
“Em xin lỗi... Thực lòng xin lỗi anh...”
Có lẽ sau này sẽ không còn được gặp nhau nữa, dù cho đã phản bội anh, nhưng cô thật lòng mong anh sẽ có một cuộc sống tốt, sẽ có một người con gái hoàn hảo khác đến để yêu anh.
Từ xa, trong một con xe BMW màu bạc đang dừng đỗ ở ngoài cổng, người ở bên trong đã chứng kiến toàn bộ.
Chiếc vô lăng từ lâu đã bị một bàn tay thon gầy rõ ràng từng đốt xương siết chặt đến sắp biến dạng.
Đôi con ngươi màu hổ phách sáng rực trong bóng đêm, ánh lên một tia nhìn đậm đặc sát khí.
“Đường Nghi...”
Em coi thường lời cảnh cáo của anh...