Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
Hạ Tử Hy gật đầu nhìn anh: “Là điện thoại của Ngưng Tích đúng không?”
Người thông minh như cô làm sao có thể không đoán ra được chứ, đã hứa rằng từ nay về sau sẽ thành thật đối đãi, Mục Cảnh Thiên cũng không che dấu, gật đầu thừa nhận.
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát, nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Chiều này chúng ta cùng đến bệnh viện thăm Ngưng Tích đi!”
Mục Cảnh Thiên kinh ngạc sau đó lên tiếng: “Không cần đâu, một mình anh đi là được rồi!”
“Cảnh Thiên, em cũng không phải là người không nói đạo lý,
điều em muốn chỉ có chân thành, nhưng không có nghĩa khiến anh vô tình vô nghĩa, Ngưng Tích đã từng cứu anh, cũng vì anh nên mới trờ thành như hiện tại, hôn nữa cô ấy cũng đang ờ bệnh viện, anh lo lắng là chuyện đương nhiên, đi đến thăm cô ấy cũng là chuyện bình thường!” Hạ Tử Hy nói.
Cả ngày hôm nay, cô đã ờ bên cạnh Mục Cảnh Thiên, quả thật đã đem chuyện của Ngưng Tích quên mất, không hề nghĩ đến tâm trạng của anh, anh lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Nếu đổi thành bản thân, nếu như có một người vì cứu cô mà trờ thành như vậy, cô cũng sẽ vô cùng lo lắng.
Thời điểm này, không liên quan đến tình yêu.
Nghe những lời này của cô, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nhìn cô, tiếp tục nhìn cô.
Cuối cùng gật đầu: “Được!”
Cuộc đời này có Hạ Tử Hy, anh cảm thấy đã đủ!
Sau khi rời khỏi công ty, hai người liền trực tiếp xuất phát đến bệnh viện.
Ngưng Tích sau khi tỉnh lại, nhưng vì sức khỏe yếu ớt, nên lạl một lần nữa ngủ thiếp đi.
Trong phòng bệnh, Mục Cảnh Thiên nhìn cô chân mày nhíu chặt, dù cho anh đối với Ngưng Tích không hề có tình cảm nam nữ, nhưng tình cảm từ nhỏ đến lớn của cả hai vẫn còn, hơn nữa tình trạng hiện tại của cô như vậy cũng vì anh gây ra, anh như thế nào không lo lắng.
Chỉ vì lo lắng Hạ Tử Hy suy nghĩ nhiều, nên anh mới không biểu hiện ra.
Hiện tại nhìn Ngưng Tích như thế này, trong trái tim anh nói không nên tư vị nào.
Có đôi khi anh tình nguyện người nằm trên giường bệnh chính là bản thân anh.
Cảm giác áy náy cùng sự bất lực khi không cách nào bù đắp cho cô, chính là cả đời này cũng không cách nào bù đắp được.
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên,
cũng không biết nên an ủi anh như thế nào.
Đặt mình vào vị trí đó suy ngẫm, thời gian cô còn ở nước ngoài, Tống Kỳ cũng vô cùng chăm sóc cho cô, cô không cách nào quên được phần ân tình này, chứ đừng nói đến việc Ngưng Tích vì Mục Cảnh Thiên mà suýt chút nữa mất cả tính mạng.
Nhìn Ngưng Tích lúc này đang nằm trên giường bệnh.
“Cô ấy sẽ không sao cả!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Sau khi tìm cho cô ấy một nữ hộ sĩ hai mươi bốn giờ, Mục phu nhân sau khi biết được chuyện, mỗi ngày đều sẽ đến đây, nhưng dù cho như vậy, Mục Cảnh Thiên vẫn vô cùng lo lắng.
Nếu như Ngưng Tích thật sự vì nguyên nhân này mà xảy ra bất kỳ chuyện gì, vậy thì Mục Cảnh Thiên sợ rằng cả đời này cũng sẽ không cách nào nguôi ngoai được.
Trong bệnh viện, chờ đợi rất lâu, nhưng Ngưng Tích vẫn không có
dấu hiệu tỉnh dậy, Mục Cảnh Thiên lúc này chỉ đành cùng Hạ Tử Hy rời khỏi.
Trên đường trở về nhà, Hạ Tử Hy vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Mục Cảnh Thiên: “Ngưng Tích vẫn còn trẻ, cũng rất kiên cường, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!”
Nghe thấy lời an ủi này của Hạ Từ Hy, Mục Cảnh Thiên liền nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên gật đầu: “Ừ!”
Chiếc xe vẫn không ngừng di chuyển về phía trước, Hạ Tử Hy
cũng không biết nên an ủi Mục Cảnh Thiên như thế nào, liền đơn giản không tiếp tục lên tiếng.