Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa - Mục Cảnh Thiên - Hạ Tử Hy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 352: Thế nào? Đây chính là chứng minh trong lời nói của anh?
Ánh mắt Lăng Tiêu Vân lướt nhìn đánh giá trên người anh ta, sau đó cười châm chọc nói: “Anh vẫn chưa đủ tư cách!”

Một câu nói cũng đủ khiến cho sắc mặt cúa người đàn ông lập tức thay đối, nhưng khóe môi lại nhếch lên: “Có đủ tư cách hay không, cô thử là biết!” vừa dứt lời lập tức từ ghế ngồi đứng dậy, cầm tay Láng Tiêu Vân kéo đi về phía bên trong.
Làng Tiêu Vân ngược lại không cũng không giãy giụa, trong lòng dân lên chút kích thích, cô cũng muốn xem thứ người đàn ông này đang nghĩ gì trong lòng. Sau đó, khi cả hai bước đến nơi ít người, Lăng Tiêu Vân vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Giây kế tiếp, người đàn ông đó ném cô về phía bức tường, sau đó nhân cơ hội ép người lên. Nhưng lại không

vội vàng hôn cô, thân thề hai người áp sát chặt vào nhau, hắn ta có thể cảm nhận được sự mềm mại từ bộ ngực của người phụ nữ trong lòng, đồng thời Làng Tiêu Vân cũng cảm nhận được cơ bắp ẩn sau lớp quần áo của người đàn ông phía trên cô.
Hai người áp sát vào nhau, bàn tay người đàn ông từ từ mơn trớn chiếc cằm nhó, hai người tối nay đã uống không ít rượu, Lăng Tiêu Vân ngược lại có chút say, đôi mắt híp lại, nữa dựa váo người đàn ông trước mặt, cảm giác anh ta đang dựa đến gần, cô vô ý ngước mặt hé mở đôi môi, khoảng cách hai người càng gần nhưng hai cảnh môi lại không chạm vào nhau, nhưng chính loại không khí ái muội như vậy mới càng hành hạ

tâm trí con người, nói cho đến cùng hiện tại nội tâm Láng Tiêu Vân cáng tràn, tràn ngập sự tò mò không biết người đàn ông này muốn làm gì!
“Thế nào? Đây chính là chứng minh trong lời nói của anh?” Lăng Tiêu Vân nhướng mày khiêu khích nhìn anh ta hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự châm chọc kích thích.
Người đàn ông có nhẫn nại đến đâu cũng không cưỡng lại được sự khiêu khích của người phụ nữ, giây kế tiếp người đàn ông đó dùng đôi môi của mình chặn lấy đôi môi của Lãng Tiêu Vân hôn sâu. Đôi tay còn lại thì du ngoạn trên thân thể của cô, như có như không, hành hạ tinh thần người khác.

Lãng Tiêu Vân ngược lại không kháng cự, hơn nữa càng hưởng thụ cảm giác buông thả này. Cho đến khi người đàn ông chạm đến điếm giới hạn của cô, lúc này cô như người vừa tỉnh mộng bừng tỉnh, dùng sức đấy mạnh người đàn ông trên người mình ra.
Không được! Không được!!!
Cô còn phải ở bên Mục Cảnh Thiên, không thể sa đọa như vậy đưọ’c!
Nhìn dáng vẻ Láng Tiêu Vân, người đàn ồng đứng trước mặt cô kìm nén lại, giống như sớm đã dự đoán được kết quả này.
“Thế nào? Không dám sao?”

Khuôn mặt Lăng Tiêu Vân đỏ bừng, nhìn anh ta: “Anh có biết tôi là ai không?”
Người đàn ông đó không chút để ý, liếc mắt nhìn cô cười: “Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi chỉ biết cô cần tôi!” vừa nói, anh ta liền bước về phía trước, trong tay cằm một món đồ, trực tiếp nhét vào túi áo Lăng Tiêu Vân sau đó thong thá nói: “Phía trên có số điện thoại cúa tôi, hoan nghênh cô gọi bất kỳ lúc nào!” vừa nói không quên nở nụ cười mê hoặc sau đó xoay người rời đi.
Làng Tiêu Vân đứng bất động nhìn theo bóng lưng của anh ta, có chút hoảng hốt, cuối cùng lắc đầu quyết định rời khỏi địa phương đó.

Sau khi về nhà, trong đầu cô chỉ tràn đầy những hình ảnh vừa xảy ra ở quán bar. Khoảng cách vừa xa vừa gần của bọn họ, ho!n nữa còn hơi thỏ’ vươn vấn giữa hai người. Cô thật sự điên rồi!
Cởi bỏ quần áo chuẩn bị tắm rửa, nhưng khi vừa cởi xuống quần áo thì từ bên trong rơi ra một món đồ, Lảng Tiêu Vân nhíu mày cầm lên xem, đó là một mảnh giấy phía trên ghi số điện thoại.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở quán bar, chính là người đàn ông đó đã nhét mảnh giấy này cho cô. Lật qua lật lại, trực tiếp vò thành một mấu sau đó ném thẳng vào thùng rác, lúc này cô liền bước chân vào nhà tắm.

Bệnh viện lúc này,
Hạ Tử Hy nằm trên giường bệnh, như thế nào cũng không thề chìm vào giấc ngủ, thật sự không còn cách nào khác, liền lướt điện thoại; khi vừa mở máy liền thấy có một cuộc điện thoại gọi đến, không phải ai khác chính là Tống Kỳ.
Đã muộn như vậy rồi, anh ta còn gọi điện thoại đến để làm gì?
Dù nghĩ như vậy nhưng Hạ Tử Hy vẫn bắt máy.
“Alo…”

“Tiều Hy, em hiện tại đang ở đâu?” Tống Kỳ bên kia điện thoại trực tiếp hỏi.
“Em ở bệnh viện, sao vậy?”
“Anh biết em ở bệnh viện, nhưng là bệnh viện nào?” Tống Kỳ hỏi.

“Anh biết em ở bệnh viện, nhưng là bệnh viện nào?” Tống Kỳ hỏi.
Sau đó Hạ Tử Hy đành phải nói cho anh ta biết địa chỉ sau đó thăm dò hỏi: “Anh sẽ không muốn qua đây đó chứ!”
“Anh mới đi công tác về liền nhận được tin em nhập viện; em cứ chờ ở đó, anh lập tức qua ngay!” Tống Kỳ nói.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy có chút sửng sốt sau đó nói: “Thật ra không cần đâu, em không có việc gì cả!”
“Đợi anh!”
Chỉ kịp nhắn lại hai chữ, sau đó trực

tiếp cúp ngang điện thoại, nghe thấy âm thanh đô đô vang lên trong điện thoại, Hạ Tử Hy ngây ngưò’i.
Quả nhiên không đến hai mươi phút sau, Tống Kỳ liền lập tức xuất hiện ở phòng bệnh.
“Em cảm thấy thế nào rồi? Bị thương ở đâu?” vừa gặp mặt, Tống Kỳ liền lập tức hói thám tình hình cúa cô.
“Không có gì đáng ngại, chỉ cằn không cẩn thận trật chân, bị gãy xương nhẹ mà thôi, cho nên cần phải nhập viện quan sát, không có vấn đề gì to tát cả!” Hạ Tử Hy nói, sau đó nhìn Tống Kỳ: “Anh vừa đi công tác trở về!”

Tống Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, vừa xuống sân bay!”
Lúc này trợ lý đứng một bên nói: “Vốn dĩ vé máy bay đặt vào sáng sớm ngày mai, nhưng khi vừa nghe tin Hạ tiểu thư xảy ra chuyện, Tống tổng liền lập tức đối thời gian bay!”
“Được rồi, không còn việc gì khác rồi, anh quay về trước đi!” Tống Kỳ nhìn Mike phía sau phân phó.
Mike ngây người, sau đó gật đầu: “Vậy thì được, vậy thì tôi trở về trước đây. Tồng giám đốc, anh nhớ ăn cơm tối!”
Tống Kỳ nhíu mày, cũng không lên tiếng trả lời, sau đó Mike liền rời đi.

Mike chân trước vừa bước ra, Hạ Tử Hy liền nhìn Tống Kỳ quan tâm hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm sao?”
“Trên máy bay có án chút ít!” Tống Kỳ nói.
Hạ Tử Hy:
“Vậy thì anh nhanh ra ngoài kiếm chút gì ăn đi!”
“Anh vẫn chưa thấy đói, nhìn thấy em không có việc gì thì anh yên tâm rồi!” Tống Kỳ nói.
Nghe câu nói này của hắn, Hạ Tử Hy chỉ cảm thấy áp lực vô cùng, bộ dạng này của Tống Kỳ làm sao cô có thể chống đỡ được.

“Em không có vấn đề gì cả, nhưng nếu như anh không ăn uống thì bản thân anh sẽ xảy ra chuyện!” Hạ Tử Hy nói, “Có phải ỷ vào việc bao tử gần đây không còn đau nữa cho nên bắt đầu đắc ý rồi hay không?”
Nhìn ngắm nụ cười của Hạ Tử Hy, nụ cười sáng lạn như hoa, so với bắt cứ điều gì cũng tốt đẹp. Tống Kỳ cũng mím cười: “Đúng vậy, đã lâu rồi không còn cảm thấy đau nữa!”
“Anh chính là vết thương vừa khỏi liền quên đi đau đớn mau đi ăn đi!” Hạ Tử Hy dặn dò.
Lúc này, Tổng Kỳ nhìn màn bên bên ngoài cửa sổ: “Em dám chắc thời gian này bên ngoài còn đò ần sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK