Đọc truyện hay Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện tại лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm ĐỌC FULL
—
Đến thời gian buổi tối, không khí vô cùng náo nhiệt.
Dì Lý cất công chuẩn bị một bàn
thức ăn ngon, một vì Mục Cảnh Thiên, hai vì cảm ơn Ngưng Tích.
“Ngưng Tích tiểu thư, cô là người vùng nào?” Mục lão thái thái hỏi.
Ngưng Tích mỉm cười: “Cháu cùng ba cháu hiện tại đều ở Malaysia, cho nên cháu từ nhỏ đã lớn lên bên đó!”
“Ồ ồ, thì ra là như vậy, vậy trong nước cháu còn người thân nào hay không?”
Ngưng Tích lắc đầu: “Không có!”
“Nếu đã như vậy, vậy thì cứ xem
nơi này như nhà của mình, cháu cứ việc sống ở đây, muốn sống bao lâu cũng được!” Mục lão thái thái nói.
Nghe đến đây, Ngưng Tích nhìn bà: “Có thể sao? Có bất tiện hay không?”
“Không có gì bất tiện cả, cháu đã cứu Cảnh Thiên, vậy thì chính là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cho nên cháu muốn ở đây bao lâu thì cứ ở!”
“Vậy…” vừa nói, ánh mắt cô liền nhìn sang Mục Cảnh Thiên, giống như đang trưng cầu ý kiến của
anh.
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn cô, mỉm cười nói: “Đúng vậy, bà nội đã nói như vậy, cô muốn ở bao lâu cứ ở bấy lâu!”
“Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa!”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, cũng không nói bất kỳ điều gì khác.
Hạ Tử Hy lúc này cũng nhìn bọn họ, im lặng không lên tiếng.
Tâm điểm của buổi tối hôm nay đều tập trung lên người Ngưng
Tích cùng Mục Cảnh Thiên, nhưng Hạ Tử Hy lại không để ý đến, chỉ lạnh nhạt dùng bữa.
Đối với Ngưng Tích, cô cũng có cảm kích, nếu như không nhờ có cô ấy, Mục Cảnh Thiên cũng không biết đã như thế nào.
Sau đó, khi mọi người dùng xong bữa tối, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên cũng không vội rời khỏi Mục gia.
Mục Cảnh Thiên vừa mới trờ về, cũng không còn sức dằn vặt, đơn giản liền ở lại Mục gia.
vốn dĩ mọi người đều muốn hỏi han Mục Cảnh Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến những ngày gần đây anh cũng đã đủ mệt nhọc, Mục Trăn cùng Mục Phu Nhân cũng không hỏi quá nhiều, liền để cho bọn họ nghĩ ngơi.
Còn về Ngưng Tích cũng ờ lại Mục gia.
Cô ấy giống như không hề có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, ở nơi này giống như nhà của mình, hơn nữa, biểu hiện vô cùng vui vẻ.
Hạ Tử Hy ngược lại không giống vậy.
Mặc dù Mục Cảnh Thiên đã thật sự quay trở về, thật sự đã xuất hiện trước mặt cô, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút sợ hãi.
Trong phòng ngủ.
Hạ Tử Hy vừa bước vào phòng, liền cảm giác được một vòng ôm ấm áp từ phía sau, ôm chặt lấy cô.
Hạ Tử Hy sững người, nhưng cảm nhận được hơi thở quen
thuộc, liền lập tức thả lỏng người.
“Tiểu Hy, anh rất nhớ em…” Mục Cảnh Thiên từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai, khuôn mặt cùng cần cổ của cô.
Hạ Tử Hy có chút mẫn cảm, liền rụt người lại: “Em cũng vậy!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói, sau đó xoay người lại.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!