Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM ĐỌC SẮP FULLChương 474: Em không muốn ở nơi này, em rất sợ…
Nghĩ đến chuyện này, Lăng Tiêu Vân ngây người, nhìn ông: “Ông đừng cho rằng có thể lấy điều đó ra uy hiếp tôi!”
“Nếu không tin cô có thể thể xem!” Hà Lục Nguyên nói
Nghe đến chuyện này, sắc mặt Lăng Tiêu Vân càng trở nên khó coi.
“Đem băng ghi âm đưa cho tôi!” vừa nói, cô liền tiến lên lục soát người ông ta.
Hà Lục Nguyên hung dữ đẩy ngã cô sang một bên: “Cô cho rằng
đó là thứ mà tôi lúc nào cũng mang bên mình sao? Tôi đã cất giấu nó ở một nơi an toàn rồi; Lăng Tiêu Vân, thức thời một chút, sắp xếp cho tôi rời khỏi đây, nếu không chì cần tôi xảy ra chuyện thì cô cũng đừng hòng sống tốt!” Hà Lục Nguyên nhìn cô, uy hiếp nói.
Sự việc đến nước này, ông cũng đã không còn gì để sợ hãi. Có thể sống thì là điều tốt nhất, nếu không sống được, vậy thì ông cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Nghe câu nói này của Hà Lục
Nguyên, Lăng Tiêu Vân nhìn ông ta, suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó lên tiếng: “Được, tôi có thể sắp xếp vé xe đêm mai cho ông, hiện tại trời cũng đã muộn rồi, dù cho tôi có muốn sắp xếp thời gian thì cũng không kịp, huống hồ tiền cũng không cách nào trong một ngày liền gom đủ cho ông!”
Hà Lục Nguyên nghe vậy, suy nghĩ hồi lâu, gật đầu đồng ý: “Được, vậy tối mai gặp!”
“Đến lúc đó, tôi sẽ đưa ông rời khỏi, ông phải đưa băng ghi âm cho tôi!”
“Đồng ý, đến lúc đó muốn tôi giao điện thoại cho cô cũng không vấn đề gì!”
“Được, cứ quyết định như vậy!” Lăng Tiêu Vân nói.
“Vậy tôi bây giờ phải làm như thế nào đây? Tôi hiện tại đã không còn chỗ nào để đi, hơn nữa cũng không có bất kỳ tiền bạc hay giấy tờ nào, cô có phải nên sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi cho tôi?” Hà Lục Nguyên hỏi.
Lăng Tiêu Vân suy nghĩ hồi lâu, từ trong túi xách rút ra một xâu chìa khóa nói: “Đây là chìa khóa
chung cư của tôi, ông tạm đến đó lánh nạn, đợi đến khi tôi sắp xếp ồn thỏa, tất nhỉên sẽ đến đó tìm ông!”
Nhìn xâu chìa khóa trong tay, Hà Lục Nguyên trực tiếp vươn tay nhận lấy: “Được, vậy thì tôi đợi tin tức của cô!” vừa nói, liền cầm chìa khóa biến mất.
Sau khi bước ra khỏi hẻm nhỏ, quan sát bốn phía, kéo thấp mũ xuống để người khác không phát hiện lỉền nhanh chóng rời khỏi. Đọc tiếp tại лhayhȯ . cȯm
Lăng Tiêu Vân đứng một bên, nhìn theo phương hướng ông ta
vừa biến mất, đôi mắt nheo lại, đôi mắt xinh đẹp ngay giờ phút này tràn ngập sự âm u.
Cô cầm lên túi xách, từ bên trong rút ra một con dao nhỏ, ngay lúc này, nâng cánh tay mình lên, sau đó dùng lực rạch mạnh xuống.
“Aaa….” Lăng Tiêu Vân hét lên một cách đau đớn.
Sau đó vứt con dao nhỏ sang một bên. Lúc này, Lăng Tiêu Vân ôm chặt cánh tay bị thương bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Ngay lúc này, A Thuật cũng đã
tìm được đến nơi, khi vừa nhìn thấy Lăng Tiêu Vân liền lập tức xông đến.
“Lăng Tiêu Vân, em như thế nào rồi?” khi nhìn thấy cô, trái tim hắn cũng yên tâm hơn phần nào.
Lăng Tiêu Vân ngước mắt, khi nhìn thấy A Thuật, ánh mắt lập tức xuất hiện sự yếu đuối: “Cứu em, cứu em…”
Nhìn vết thương trên cánh tay của cô, A Thuật nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nước mắt Lăng Tiêu Vân không
ngừng tuôn rơi: “Em sợ, em sợ lắm…” vừa nói, cả người liền dựa sát vào người A Thuật.
A Thuật nhíu mày: “Không cần sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em, mau nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nghe thấy câu nói này của A Thuật, Lăng Tiêu Vân từ từ ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt đầy nước: “Anh nói là sự thật sao? Anh sẽ bảo vệ em sao?”
Nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, A Thuật mạnh mẽ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy!”
Khi nghe thấy câu nói này của A Thuật, Lăng Tiêu Vân từ từ ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt đầy nước: “Anh nói là sự thật sao? Anh sẽ bảo vệ em sao?”
Nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, A Thuật mạnh mẽ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy!”
Lăng Tiêu Vân khi nghe câu nói này của hắn, liền hiện ra biểu cảm cảm động, ngước mắt nhìn A Thuật: “Có thể mang em rời khỏi đây hay không? Em không muốn ở nơi này, em rất sợ…”