Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa - Mục Cảnh Thiên - Hạ Tử Hy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 357: Thế nào? Cảnh Thiên nói như thế nào?
Ba người đàn ông điền trai anh tuấn đang ngồi bên nhau, mỗi người mỗi

Vẻ, tạo cảm giác khác biệt cho người khác, nhưng lại ưu tú đến mức khiến người khác không dám nhìn thắng.
“Thế nào? Cảnh Thiên nói như thế nào?” Tiêu Ân nâng ly rượu trong tay, chậm rãi hỏi, giọng nói cực kỳ êm tai.
“Hai mươi phút sau!” Huống Thiên Hựu nói, điện thoại tùy tiện vứt lên bàn.
“Mình nói là mười phút sau!” Lúc này Mạc Thiệu Thần ỏ’ một bên lên tiếng, giọng nói chắc chắn.
“Đồng ý!” Tiêu Ân đưa ly rượu đến, Mạc Thiệu Thần nhếch môi cười, hai người nâng ly cùng uống với nhau.

Quả nhiên, mười phút sau Mục Cảnh Thiên đã xuất hiện ở phòng bao. Nhìn dáng vè có chút không được vui vè gì.
Tiêu Ân liếc mắt nhìn hắn: “Cậu đến gặp chúng tỏi, không cần phải làm ra bộ dạng thất tình như vậy!”
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn anh ta, xem như không thấy liền ngồi xuống uống rượu.
Dáng vẻ không vui này bất kỷ ai cũng có thể nhận ra.
“Thế nào rồi? Cãi cọ sao?” Huống Thiên Hựu nhường mày nhìn hắn hỏi.
“Không biết cậu đang nói gì?” Mục

Cảnh Thiên nhướng mắt, hướng ánh mắt nhìn về phía trước, mặt dù không muốn thừa nhận nhưng biếu cảm đã bán đứng hắn.
Huống Thiên Hựu nhếch môi nhìn Mục Cành Thiên: “Vậy sao? Nhưng vừa nãy cô ấy lại gọi điện thoại cho mình…”
Nghe đến đây, Mục Cánh Thiên đột nhiên ngước mắt nhíu mày, bán tín bán nghi nhìn Huống Thiên Hựu: “Cô ấy gọi điện thoại cho cậu? Đã nói cái gi?”
Huống Thiên Hựu bật cười: “Quả nhiên đàn ông yêu vào thi trí thông minh cũng trở về con số không!”

Nghe câu nói này, Mục Cảnh Thiên liền hung háng trợn mắt nhìn hắn.
Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thằn ngồi một bên, nhìn hoạt động giữa hai người kia sau đó lên tiếng.
“Thiên Hựu, tới hiện tại cậu vẫn chưa nhận thua hay sao?” Tiêu Ân hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Huống Thiên Hựu nhìn về phía bọn họ, Mạc Thiệu Thần ngồi một bên, vui vẻ nâng ly rượu, biểu cảm như đang xem trò vui.
Nghe đến đoạn đối thoại của họ, Mục Cành Thiên nghiêng đầu sang hỏi: “Các cậu đã cá cược cái gì?”

Nghe đến đoạn đối thoại của họ, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu sang hỏi: “Các cậu rốt cuộc đã cá cược cái gì?”
Huống Thiên Hựu thở dài, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Người anh em, cậu đổi phụ nữ cũng phải lên tiếng thông báo trước cho mình chứ!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày.
Lúc này, Mạc Thiệu Thần từ từ lên tiếng: “Dám cược dám thua, người anh em, chúng tôi rất mong đợi hình khỏa thân của cậu!”
Huống Thiên Hựu ngồi một bên, tay xoa chiếc cằm gợi cảm: “Tung hình khỏa thân thì cứ tung đi, anh đây không sợ, chỉ e rằng nhân lực các y

bác sỹ ngày mai không đủ!”
“Tại sao?”
“Nhiều người chảy máu mũi quá đó!”
Tắt cả mọi người:
Có thể tự luyến đến bước đường này cũng chỉ có một mình Huống Thiên Hựu.
Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc các cậu đã đánh cược cái gì?”
Sau đó ba người còn lại, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng thành thật khai báo ra tất cả mọi chuyện.

Mục Cảnh Thiên sau khi nghe xong liền nhìn bọn họ: “Sao khồng sớm nói cho mình biết, nếu không đã sớm thêm chút chủ ý cá cược rồi?”
“Cậu muốn thêm cái gì?”
“Một tấm hình đồng tính tập thế luôn luôn có sức ảnh hưởng so với tấm hình khỏa thân của một mình cậu ta!”
Vừa dứt lời Tiêu Ân không thể không tán thưởng ý kiến này của Mục Cảnh Thiên! Đủ độc ác!
Sau đó cả bốn người vừa uống rượu vừa trò chuyện, dù cho lâu ngày không gặp, dù cho không có quá nhiều chủ đề trò chuyện, nhưng tất cả bọn họ đều nâng ly chúc mừng cho

CUỘC sống của đối phương.
Lúc này Lăng Tiêu Vân vừa rời khỏi công ty, khi vừa bước lên xe đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn vừa muốn bước xuống, lúc này người từ phía sau đột nhiên sấn tói.
“Lãng đại tiểu thư cô muốn đi đâu?” một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Lăng Tiêu Vân ngồi im không dám cử động, cũng vì phần eo của cồ đang bị một vật sắc nhọn đè lên. Lăng Tiêu Vân cả người chết lặng, không dám manh động, chỉ cười lạnh nói với người phía sau: “Hà tổng, ông đây là

CÓ ý gì?”
“Câu này phải là tói hỏi cô mới đúng, Mục Cảnh Thiên tại sao đột nhiên xuất hiện, không phải cô đã nói với tôi, không có ai giúp đỡ cô ta hay sao?”
Hà Lục Nguyên hỏi, nếu như sớm biết Mục Cảnh Thiên cũng sẽ tham gia vào chuyện này vậy thì ông tuyệt đối sẽ không liên minh với Lãng Tiêu Vân gây ra chuyện này.
Nhắc đến chuyện bắt cóc lần trước, sắc mặt Lăng Tiêu Vân đột nhiên trờ nên khó coi: “Tòi làm sao biết được?”
“Cô không biết? Vậy cô có biết cũng vì chuyện này mà tôi hiện tại đã mất tất cả? CÓ nhà mà không thể về, tất cả những chuyện này đều là do cô hại tôi!” Hà Lục Nguyên kích động nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK