Theo lý mà nói, tuổi tác như hai người nếu cùng nhau ngồi xuống nhất định sẽ không có cùng chủ đề nói chuyện, nhưng mà Hạ Tử Hy cảm thấy, giữa hai người bọn họ có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau, mặc dù Vinh cẩm xuất thân từ xã hội đen, nhưng ngược lại không khiến người khác cảm thấy sợ hãi, ngược lại, càng khiến cho người khác cảm thấy
một cảm giác thân thiết.
Lúc này, Hạ Tử Hy như nhớ đến chuyện gì liền nhìn Vinh cẩm: “Vinh tiên sinh, tôi có thể hỏi ông một vấn đề hay không?”
“Vấn đề gì?”
“Hình xăm trên cánh tay ông từ đâu mà có?” lần trước chỉ mơ hồ nghe Vinh cẩm nhắc qua một lần, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Không nghĩ đến Hạ Tử Hy sẽ hỏi chuyện liên quan đến hình xăm của mình, Vinh cẩm đưa mắt
nhìn cánh tay, mặc dù đã được áo che lại, nhưng dáng vẻ của hình xăm sớm đã in sâu đậm trong trái tim anh.
Vinh Cẩm mỉm cười: “Hình xăm này là tôi đã từng vì người con gái mình yêu mà đi xăm, chữ cái phía trên chính là tên của bà ấy!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy có chút hứng thú: “Sau đó thì sao? Bà ấy đang ở đâu?”
“Bà ấy…” nhắc đến chuyện này, Vinh Cẩm đưa mắt nhìn Hạ Tử Hy, sau đó lên tiếng: “Bà ấy bị tôi đuổi đi, cũng không biết hiện nay
đang ờ đâu?”
“Ồng chưa từng đi tim bà ấy sao?”
“Tìm thì như thế nào, không tìm thì như thế nào, bà ấy nhất định rất hận tôi!” Vinh cẩm nói.
“Trên thế giới này tất cả sự hận thù đều đến từ tình yêu, nếu như cô ấy không yêu ông, vậy thì làm sao có thể hận, cho nên khi một người hận ông, ông nên cảm thấy may mắn, cũng vì người đó đến hận cũng không muốn hận ông, vậy thì đây mới gọi là bi thương, chứng minh cô ấy đối với
ông mà nói đã không còn quan trọng nữa!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói.
Nhưng câu nói này lại khiến cho Vinh Cẩm suy ngẫm rất lâu.
Hạ Tử Hy mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng lại hiểu được nhiều chuyện đến như vậy, đây là chuyện mà Vinh cẩm cả nữa đời này cũng không cách nào dám nghĩ đến.
“Có lẽ, do tôi đến cuối cùng cũng không có mặt mũi đối diện với bà
“Cho nên, ông vì bà ấy, thật sự dự tính cô độc cả đời hay sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Vinh cẩm liền bật cười: “Tôi hiện tại đã qua nửa đời, hơn nữa cũng là tôi nợ bà ấy…”
Nghe thấy những lời này của Vinh Cẩm, khóe môi Hạ Tử Hy chậm rãi nhếch lên: “Tôi nghĩ, người phụ nữ đó nhất định rất hạnh phúc, dù cho cả đời này hai người cũng không ở bên nhau, nhưng nếu như bà ấy biết ông đã làm những chuyện này vì bà ấy, bà ấy nhất định sẽ rất vui!”
Vinh Cẩm cười khổ một tiếng: “Nếu như bà ấy thật sự nghĩ như vậy thì tốt rồi…” chỉ đáng tiếc, ông biết rằng bà ấy nhất định vô cùng hận ông.
“Nhất định!” Hạ Tử Hy bình tĩnh nói.
“Hi vọng là như vậy!”
Hai người đều đồng loạt im lặng, lúc này Vinh cẩm đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhìn sang Hạ Tử Hy: “Hạ tiều thư, tôi vẫn có một yêu cầu quá đáng, không biết cô có thể đồng ý hay không!”
“Cái gì?”
“Đến lúc đó, đứa bé của cô có thể cho tôi đặt tên được không?”
Hạ Tử Hy sững người.
Vinh Cẩm lập tức lên tiếng: “Tôi chỉ cảm thấy bản thân cùng đứa bé này rất có duyên, cho nên…”
“Tất nhiên có thể, nếu như ông đồng ý, đứa bé gọi ông một tiếng ông cũng không quá đáng!”
“Được sao?”
“Ông dù sao cũng được xem là
ân nhân cứu mạng của đứa bé, có gì không được chứ!”
“Được, tôi cũng xem như là người có cháu rồi…”
“Nếu để cho tỏi gập em lần nữa thì tôi sẽ khiển em hối hận!” Anh ôm cô vào trong …