Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM ĐỌC HƠN 750 CHƯƠNGChương 450: Là được người khác tặng
“Mục Cảnh Thiên, anh cũng đừng quá đắc ý, những tổn thương anh gây ra cho cô ấy không cách nào
xóa nhòa, hơn nữa tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!” Tống Kỳ nhìn hắn hung hăng nói.
Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú Tống Kỳ, sắc mặt cũng không khá hơn là bao, nhưng chỉ nhếch môi cười, sau khi nhìn Tống Kỳ thêm một lần nữa liền xoay người bước lên xe rời đi.
Tống Kỳ đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng hình của hai người bọn họ, sắc mặt nói không rõ có bao nhiêu khó coi.
LÚC này Hạ Tử Hy ngồi trong xe, sắc mặt cũng không tính là tốt đẹp.
Lúc này Hạ Tử Hy ngồi trong xe, sắc mặt cũng không tính là tốt đẹp. Mục Cảnh Thiên im lặng lái xe, cả hai đều không lên tiếng, khiến cho không khí tốt đẹp lúc trước đều tan biến không thấy được.
Cuối cùng, vẫn là Mục Cảnh Thiên lên tiếng phá vỡ trong khí ngượng ngùng này: “Em đang suy nghĩ gì?”
“Không có gì!’ Hạ Tử Hy nói, giọng nói lạnh lùng, rất rõ ràng cô đang tức giận.
Nghe giọng nói của cô, Mục
Cảnh Thiên liền nhíu mày: “Em có phải vì Tống Kỳ nên tức giận với anh không?”
“Tôi chỉ cảm thấy lời nói của anh có vấn đề!”
“Ví dụ như?”
“Mục Cảnh Thiên, anh nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, hơn nữa chúng ta khi nào nói sẽ tái hôn chứ?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.
“Cho nên nói em đây chính là đang sợ Tống Kỳ sẽ hiểu làm?” Mục Cảnh Thiên cũng đặt câu
hỏi.
“Tôi không phải có ý này…” Hạ Tử Hy đột nhiên phát hiện không biết chuyện này nên giải thích từ đâu.
“Vậy thì em có ý gì?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Hạ Tử Hy: “…”
Đột nhiên giữa hai người không biết nên mờ lời như thế nào. Chuyện này căn bản không có cách nào giải thích rõ ràng.
“Bỏ đi, cứ tiếp tục như vậy cũng
không có ý nghĩa gì cả!” Hạ Tử Hy nói, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn cỏ sau đó liền trực tiếp dừng xe bên đường. Vươn tay, nâng cằm cô hướng về phía mình.
“Hạ Tử Hy, anh không muốn xảy ra bất kỳ chuyện không vui nào giữa chúng ta, đặc biệt không muốn vì Tống Kỳ mà tranh cãi với em!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, nhìn sâu vào đôi mắt chân
thành của hắn, Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt, sau đó liền mờ lời nói: “Đợi đến khi anh học được cách tôn trọng người khác chúng ta lại nói tiếp vậy!”
Một câu nói dứt khoát chặn đứng mọi lời chưa kịp nói của Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên cũng không còn gì muốn nói, trực tiếp khởi động xe chạy về hưởng công ty.
Một đoạn đường này, cả hai cũng không tiếp tục nói với nhau bất kỳ điều gì. Cho đến khi đến trước công ty, cả hai vẫn giữ nguyên
tinh trạng kẻ trước người sau. Sau khi đến nơi, liền tách ra đi hai nơi. Người thì bước vào vàn phòng làm việc, người thì bước đến vị trí làm việc của mình, không al tiếp tục nói bất kỳ lời nào.
Nhưng tình huống này lại giống như một đôi tình nhân cãi nhau giận dỗi.
Hạ Tử Hy tập trung vào công việc, cho đến khi gần đến giờ nghỉ trưa thì có người đến tặng hoa. vẫn là do Mục Cảnh Thiên mang đến tặng, cũng không hề có những lời như trưa nay cùng
tình trạng kẻ trước người sau. Sau khi đến nơi, liền tách ra đi hai nơi. Người thì bước vào vàn phòng làm việc, người thì bước đến vị trí làm việc của mình, không al tiếp tục nói bất kỳ lời nào.
Nhưng tình huống này lại giống như một đôi tình nhân cãi nhau giận dỗi.
Hạ Tử Hy tập trung vào công việc, cho đến khi gần đến giờ nghỉ trưa thì có người đến tặng hoa. vẫn là do Mục Cảnh Thiên mang đến tặng, cũng không hề có những lời như trưa nay cùng
ăn cơm, nhưng trên tấm thiếp lại có một câu nói đơn giản.
Hạ Tử Hy có chút ngây người khi nhìn thấy bó hoa tươi, lúc này nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Hạ Tử Hy liền nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Ngay lúc cô đang hồi tường lại thì Khả Khả bước đến gần nói: “Tử Hy, mỗi ngày em đều nhận được hoa tươi nha!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó đem bó hoa để sang một bên.
Lúc này, ánh mắt sắc bén của Khả Khả liền phát hiện ra chiếc
đồng hồ đeo trẽn tay cô: “Tử Hy, em từ khi nào đã mua đồng hồ đeo tay mới vậy?” vừa nói liền chăm chú quan sát chiếc đồng hồ trên tay cô.
Hạ Tử Hy sửng sốt, nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình mỉm cười:
Tại đây có hình ảnh