Tốc độ nhanh như vậy, trong giây
phút Mục Cảnh Thiên xoay đầu, người trên xe đã phẫn nộ tức giận từ trên xe xông xuống, đến trước mặt Mục Cảnh Thiên, “chát” một tiếng vang lên, hung hăng đấm một cú vào khuôn mặt của anh.
“Mục Cảnh Thiên, một cú đấm này tôi thay Tiểu Hy dạy dỗ cậu!” Hạ Tử Dục hung hăng nói.
Vốn dĩ Mục Cảnh Thiên đã vô cùng không vui, hiện tại Hạ Tử Dục đột nhiên xông lên trực tiếp cho anh một đấm, nhẫn nhịn ai cũng được, nhưng anh tuyệt đối không cách nào nhẫn nhịn được
Hạ Tử Dục, anh cũng hung hăng đánh trả một đấm: “Anh không có tư cách thay cô ấy giáo huấn tôi!”
“Có hay không anh nói không tính, tên khốn, nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh!”
“Hạ Tử Dục, tôi nói lại một lần nữa, đây là chuyện giữa tôi cùng cô ấy, không liên quan đến anh, cũng không cần anh hỏi thăm đến!”
Sau đó, hai người đàn ông liền bắt đầu xông vào đánh nhau.
Anh một quyền, tôi một đấm, dẫn đến sự vây quanh của nhiều người qua đường.
Hai người đàn ông anh tuấn như vậy nhưng lại ở nơi này đánh nhau, hơn nữa tư thế này tuyệt đối không hề có ý nhường nhịn.
Lúc này, A Thuật lái xe chạy đến, bọn họ cũng nghĩ đến muốn đến quay về xem Hạ Tử Hy đã quay về hay chưa, nhưng khi vừa đến đây, liền nhìn thấy Hạ Tử Dục cùng Mục Cảnh Thiên đang lao vào đánh nhau.
Đô Đô sau khi nhìn thấy, liền từ
xe bước xuống, xông lên ngăn cản hai người bọn họ.
“Các người đủ rồi, đừng đánh nữa!”
Nhưng với sức lực của một mình cô, làm gì có đủ sức ngăn cản hai người bọn họ.
Hai người vẫn hung hăng lao vào đánh nhau.
Lúc này, A Thuật từ trên xe bước xuống, hiệp lực cùng Đô Đô tách hai người bọn họ ra.
“Các người đừng đánh nhau,
hiện tại nghĩ đến việc Tiểu Hy có tốt hơn hay không!” cô hét lên.
Một câu nói này khiến hai người đàn ông đều chết lặng tại chỗ.
Trên khuôn mặt đối phương đều bầm tím.
Mục Cảnh Thiên liền nhìn sang Hạ Tử Dục, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Thù hận giữa hai người bọn họ càng lúc càng sâu nặng.
Lúc này, Đô Đô nhìn hai người bọn họ: “Hiện tại nhiệm vụ cấp
bách chính là tìm Tiểu Hy, hai người ờ đây đánh đấm nhau, không bằng đi tìm cô ấy!”
Hạ Tử Dục cũng nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Mục Cảnh Thiên, nếu như Tiểu Hy xảy ra chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh!”
“Hạ Tử Dục, tất cả đều do anh ban tặng, nếu như không phải do anh, cũng sẽ không cục diện như ngày hôm nay!” Mục Cảnh Thiên hung hãng nói.
Sắc mặt hai người càng lúc càng khó coi.
Lúc này, Đô Đô đứng giữa hai người bọn họ, lo lắng lên tiếng: “Em cũng không biết hiện tại cô ấy đang ở đâu, cô ấy hiện tại đang mang thai, thai nhi không ổn định, em thật sự lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó!”
Một câu nói này của cô rõ ràng đã khiến cho hai người chết lặng.
“Cô, cô đang nói gì?” Mục Cảnh Thiên nhìn Đô Đô hỏi, hoàn toàn kinh ngạc.
Đến cả Hạ Tử Hy cũng chấn động ngay tại chỗ, đầu óc một
mảng trống rỗng.
Lúc này, Đô Đô ngẩng đầu, nhìn Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười lạnh: “Cũng do anh ban tặng, trước đây cũng vì chuyện máy bay liên quan đến anh, khiến cho Tiểu Hy ngày đêm lo lắng, còn phải chạy đi khắp nơi tìm anh, tâm trạng không tốt dẫn đến thai nhi không ổn, còn phải nhập viện, cô ấy hiện tại đang nỗ lực khiến bản thân giữ vững tâm trạng tốt, anh ngược lại hết lần này đến lần khác kích thích cô ấy; Mục Cảnh Thiên nếu như Tiểu Hy xảy ra bất kỳ chuyện gì, đừng nói là cô ấy, tôi cả đời này cũng không tha thứ
cho anh!”
Mỗi một câu nói của Đô Đô giống như một vết dao đâm lên trái tim của Mục Cảnh Thiên.
Lúc này, anh đột nhiên hung hăng phản ứng lại.
Tại sai Hạ Tử Hy lại đột nhiên thay đổi như vậy, không còn uống rượu vang, cũng không uống trà, sáng sớm tại sao lại muốn ăn trứng gà, uống sữa bò, tại sao lại không mang giày cao gót.
Tại sao lại phải xin nghỉ phép.
Tại sao lại đặt điện thoại cách xa như vậy…
Tất cả những chuyện này cũng có nguyên nhân vì cô ấy đã mang thai!