“Nãm trăm ngàn…” Lý Nghị căng thẳng trả lời.
Câm giác này đặc biệt quen thuộc, trước đây khi bị Hạ Tử Hy tra hỏi cũng chính là cảm giác này, hiện tại Mục Cảnh Thiên lại lại tra hỏi, ông ta như thế nào không căng thẳng chứ!
Phải nói rằng hai người này quả thật quá giống nhau!
“Nãm mươi ngàn sao? Đây cũng không phải là một con số nhỏ, xem ra tổng giám sát Lý thật sự có tiền tiết kiệm!” Mục Cảnh Thiên chậm rãi nói, khóe môi nhếch lên nụ cười, thâm sâu khó đoán.
Làm việc tại Vân Duệ, tiền lương một năm cũng chỉ có ba mươi ngàn, ông ta vừa mới lên chức chưa được bao lâu, hơn nữa cũng chưa đến lúc phát tiền lương, ngoài ra dựa theo kết quả điều tra cùa A Kiệt, gia đình của
ông cũng không quá tốt, cho nên nhất thời có thể lấy ra năm mười ngàn…
Lý Nghị càng thêm căng thẳng: “Mượn người thân…”
“Vậy sao?”
“Mục tổng, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì không?”
“Ồ, cũng không có gì, chỉ là tôi nghe nói ông muốn từ chức, cho nên đặc biệt hỏi nguyên nhân mà thôi!”
Lý Nghị căn bản không dám nhìn
thẳng vào ánh mắt Mục Cảnh Thiên, ông cúi đầu: “Con trai tôi chuẩn bị phải làm phẫu thuật, tôi muốn đợi sau khi phẫu thuật có thể ở nhà chăm sóc nó, cho nên thật ngại quá Mục tồng, phụ kỳ vọng của anh dành cho tôi rồi!”
“Không có vấn đề gì cả…” Mục Cảnh Thiên tiếp tục tao nhã thưởng thức café, ánh mắt đánh giá ông ta, giống như đang thưởng thức một món đồ vậy.
Chính vào lúc này, điện thoại Lý Nghị liền vang lên, ông cầm lên sau đó nắm chặt điện thoại: “Mục tổng, thật ngại quá, tôi vẫn còn
chút chuyện, cần phải đi trước!”
Đứng dậy, vừa muốn rời đi, Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Lý Nghị, ông có hứng thú xem thứ này không?”
Nghe thấy âm thanh này vang lên, Lý Nghị quay đầu nhìn thấy Mục Cảnh Thiên lấy ra một xấp hình ảnh đặt trên bàn, khi nhìn thấy những tấm hình này, Lý Nghị lập tức ngây người.
Sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía những tấm hình trước mặt, bàn tay nắm chặt.
Nhìn thấy phản ứng của ông ta, Mục Cảnh Thiên nhếch môi: “Không biết ông có lòi nào giải thích với những tấm hình này không!”
Lý Nghị lúc này mới ngước mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, chì thấy anh ta ngồi im, dáng vẻ lười biếng tùy ý, ngũ quan tinh xảo tràn ngập sự tự tin, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu ông.
“Mục tổng, anh…anh đây là có ý gì?”
“Người đó cho ông bao nhiêu tiền?”
Lý Nghị nhìn anh, ánh mắt né tránh, trong lòng có chút chột dạ: “Tôi không biết lời này của anh có ý gì!”
“Không biết sao?” nghe vậy, sắc mặt Mục Cảnh Thiên đột nhiên thay đổi, “ Lý Nghị, có đôi khi cơ hội đang ờ trước mặt, nên biết rõ trân trọng, nếu không một khi bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa!”
Lý Nghị mím môi không nói, hiện tại nói ít sai ít.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đứng lên, dùng sức mạnh bên trong tỏa ra khí thế bá đạo, anh chậm rãi
tiến về phía ông ta: “ông chỉ có thời gian một ngày, nếu như một ngày trôi qua, ông vẫn không trân trọng cơ hội này; vậy thì tôi chỉ có thể dựa theo cách làm của tôi mà thôi!” dứt lời, liếc mắt nhìn Lý Nghị, trực tiếp bước ra bên ngoài.
A Kiệt vẫn luôn đứng một bên quan sát, trong suốt quá trình chỉ thấy Mục Cảnh Thiên cười nói vui vẻ, giống như hổ mặt cười vậy, cho đến cuối cùng anh mới nói ra mục đích của bản thân.
Cậu biết rằng, Mục Cảnh Thiên càng tao nhã, càng vui vẻ nói
cười, càng chứng minh, anh ấy đang tức giận, đang có suy tính trong lòng.
Ánh mắt liếc nhìn sang Lý Nghị, sau đó A Kiệt cũng vội vàng bước theo.
Sau khi lên xe, A Kiệt nhìn anh: “Mục tổng, tại sao không trực tiếp nói ra?”
“Con trai của ông ta chuẩn bị phải làm phẫu thuật, tôi không muốn ép ông ta quá gắt, cho ông ta chút thời gian suy nghĩ vậy!” vừa nói, anh liền thuận tay mở laptop bắt đầu làm việc.
Nghe đến đây, A Kiệt nhất thời kinh ngạc.
Nhìn cậu vẫn chưa khời động xe, Mục Cảnh Thiên ngước mắt, nhất thời bắt được biểu cảm của cậu liền nhướng mày: “Biểu cảm gì vậy?”
A Kiệt lập tức thu hồi tầm mắt: “Không có, không có…”
“Nói!” Mục Cảnh Thiên nghiêm khắc nói.
A Kiệt mím môi suy nghĩ một lát: “Thật ra, cũng không có chuyện gì cả, tôi chỉ phát hiện ra từ khi
tồng giám đốc quen biết Hạ tiểu thư, càng ngày càng có nhân tính hơn…”
Mục Cảnh Thiên trước đây không phải như vậy, chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của bản thân, anh đều sẽ giải quyết nhanh chóng nhưng hiện tại vậy mà lại cho người khác thời gian, thật sự là càng lúc càng trở nên không giống với trước đây.
Nhân tính?
Nghe đến đây, đôi mắt sắc bén của Mục Cảnh Thiên liền lướt qua.
“Không không, không phải là nhân tính, là càng ngày càng trở nên…” A Kiệt cạn kiệt vốn từ, thật muốn bật khóc, nhưng chỉ có từ vừa rồi là gần nghĩa nhất có được không?
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn anh: “Lái xe!”