Động tắc gắp thức ăn của Vinh Cầm thoáng ngừng lại.
Đột nhiên nhớ đến trong phòng sách vẫn đang đặt khung hình của Tiêu Nhạc.
Thì ra đây mới là mục đích mà Hạ Tử Hy mời ông đến dùng bữa.
Lúc này, Hạ Tử Hy cầm lấy khung hình, đặt lên trên bàn, khi nhìn thấy khung hình, tầm mắt Vinh Cầm toàn bộ đều bị thu hút về phía đó.
“Tôi cũng chỉ là vô ý nhìn thấy mà thôi, tôi không nghĩ đến tôi cùng người trên tấm ảnh…lại giống nhau đến như vậy!” Hạ Tử Hy nói, thật ra, cô đây chính là đang chờ lời giải thích của Vinh cẩm.
Vinh Cẩm nhìn về phía khung hình, đặt chiếc đũa trong tay xuống, cầm lên khung hình, ánh mắt đặc biệt thâm tình.
Sau đó, ông mỉm cười: “Thật ra, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, lần đầu tiên khi gặp cô, tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trên đời này làm sao lại có người giống người như vậy!”
Hạ Tử Hy ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhìn về phía Vinh cẩm, chỉ chờ đợi ông hết lời giải thích.
“Tôi cũng không nghĩ đến trên thế gian này lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, cô cứu tôi, sau đó tôi lại cứu cô!”
“Cho nên, ông cũng vì tôi giống bà ấy, nên mới giúp đỡ tôi như
thế này sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Đúng, cũng không đúng!”
Chân mày Hạ Tử Hy nhíu nhẹ.
“Nguyên nhân cũng có thể vì hai người giống nhau, nhưng sau này tôi sớm đã vứt bỏ suy nghĩ này, cô đối với tôi mà nói, càng giống như người thân, khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thiết!”
Hạ Tử Hy cũng đồng cảm, cô mỉm cười: “Tôi từ trước đến nay chưa từng nghe ông nói qua việc hai người chúng tôi giống nhau!”
“Nếu như tôi nói ra cô có tin hay không!”
Hạ Tử Hy mỉm cười lắc đầu. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。com
“Vậy thì đúng rồi, huống hồ, tôi cũng biết rằng, bà ấy hiện tại có khả năng đã không còn trên đời này nữa rồi!” Vinh cẩm có chút đau lòng nói.
“Không cần phải đau lòng đến như vậy, có lẽ, bà ấy vẫn đang đợi ông ở một nơi nào đó!”
Vinh Cẩm mỉm cười an ủi nói: “Hi vọng là như vậy!”
“Nhất định chính là như vậy!”
Vinh Cẩm nhìn cô: “Chuyện này trước đây không nói cho cô biết, cô sẽ không tức giận đúng không?”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Làm sao có thể, chỉ có điều sau khi nhìn thấy khung hình này cũng có chút kinh ngạc!”
“Vậy thì được!” Vinh cẩm lúc này cũng yên tâm
“Vinh tiên sinh, tôi lấy nước thay rượu, cảm ơn sự giúp đỡ của ông dành cho tôi!”
Vinh Cẩm cùng nâng ly trà sau đó nói: “Tôi cũng cảm ơn cô, đã cho tôi thêm một đứa cháu!”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, uống một ngụm, sau đó tiếp tục dùng cơm trưa, vẫn như trước đây trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Vinh Cẩm cũng không nói quá nhiều, chỉ là sự nghi ngờ trong lòng ông vẫn không dám nói, trước khi có đáp án ông tuyệt đối sẽ không ăn nói bậy bạ.
Lúc này nhìn thấy Hạ Tử Hy không tức giận, ông cũng trở nên yên tâm hơn rất nhiều.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Vinh Cẩm rời đi, còn Hạ Tử Hy cũng bước lên lâu nghỉ ngơi.
Sau khi bước lên xe, A Hoa nhìn sang Vinh cẩm: “Anh Vinh, xem ra Hạ tiểu thư đối với anh cũng giống như anh đối với cô ấy!”