“Bác sĩ, cô ấy như thế nào rồi?”
“Bệnh nhân vừa được chuyển đến đây, chúng ta đã kiểm tra
qua, cô ấy trước đây có phải đã từng làm phẫu thuật ghép tim hay không?” Bác sĩ hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nếu như là như vậy, vậy thì hạn chế không cho bệnh nhân chịu kích thích hoặc mệt mỏi quá độ như vậy trái tim sẽ không cách nào chống chọi được!”
“Tôi đã biết, hiện tại tình huống như thế nào?”
“Trước mắt tình huống đã ổn định, không còn gì nguy hiểm,
một lát nữa có thể vào thăm bệnh nhau, nhưng tốt nhất đừng để cô ấy chịu kích động!” bác sĩ dặn dò.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, bác sĩ sau khi rời khỏi anh mới bước vào phòng bệnh.
Ngưng Tích đang nằm trên giường bệnh, Mục Cảnh Thiên sau khi bước vào, Ngưng Tích có chút ngạc nhiên.
“Cảnh Thiên…” cô yếu ớt gọi tên anh.
Mục Cảnh Thiên bước đến gần,
nhìn cô lên tiếng: “Như thế nào? Em cảm thấy chỗ nào không khỏe?”
Ngưng Tích lắc đầu, đôi mắt nhất thời dâng lên không ít nước mắt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dì Lý nói rằng đêm hôm qua em không trở về nhà!” Mục Cảnh Thiên nói, giọng nói không nóng không lạnh, lúc gần lúc xa, cũng chính cảm giác này mới khiến Ngưng Tích sợ hãi.
Nhắc đến chuyện này, nước mắt Ngưng Tích lập tức tuôn rơi: “Em đi tìm chị Tử Hy, em biết rằng chị
ấy đã mất tích anh nhất định rất lo lắng, nhưng xin lỗi…em không tìm thấy chị ấy!”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên thoáng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.
Ngưng Tích nhìn anh: “Em biết rằng cũng vì em nên khiến cho anh cùng chị Tử Hy đều không vui, anh yên tâm, chỉ cần tìm được chị Tử Hy, em lập tức rời khỏi thành phố A!”
“Ngưng Tích…”
“Có điều, có một chuyện này, em thật sự không cố ý đâu, em cho rằng anh đã nói mọi chuyện với chị Tử Hy, cho nên em mới nói với chị ấy, nhưng khi nhận ra rằng anh chưa nói bất kỳ chuyện gì, em liền không tiếp tục nhắc đến!” Ngưng Tích nhìn Mục Cảnh Thiên giải thích.
Nhìn Ngưng Tích lúc này, Mục Cảnh Thiên liền nhíu chặt chân mày: “Được rồi, bác sĩ đã căn dặn em không được quá kích động, nghỉ ngơi cho thật tốt!”
“Vậy anh còn tức giận em không?” Ngưng Tích nhìn anh
hỏi, vươn tay nắm chặt góc áo của Mục Cảnh Thiên.
“Anh chỉ đang tức giận bản thân mình mà thôi, nếu như anh sớm nói cho cô ấy biết, chuyện này sẽ không như vậy!” vừa nói Mục Cảnh Thiên liền kéo tay Ngưng Tích ra khỏi góc áo mình: “Em nghỉ ngơi cho tốt vậy!”
Ngưng Tích lúc này mới buông anh ra, nhưng cô cũng biết rằng anh ấy vẫn đang tức giận.
“Cảnh Thiên, nếu như, nếu như không xảy ra chuyện này, có phải đến hiện tại anh cũng không để ý
đến em hay không?” Ngưng Tích đột nhiên hỏi.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, rất lâu cũng không lên tiếng.
Lúc này, Ngưng Tích nhếch môi cười: “Em đã biết được đáp án rồi!”
“Đừng suy nghĩ lung tung, hiện tại điều quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi cho thật tốt!” Mục Cảnh Thiên nói.
Ngưng Tích vẫn không lên tiếng, nỗ lực kiềm chế nước mắt của mình.
Chính vào lúc này, cánh cửa liền bật mở, Mục Trăn cùng Mục phu nhân cũng bước vào trong.
Nhỉn thấy Ngưng Tích đang nằm trên giường bệnh, Mục phu nhân vội vàng đến thăm hỏi: “Như thế nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngưng Tích, cháu cảm thấy như thế nào rồi?”
Nhìn Mục phu nhân, Ngưng Tích lắc đầu: “Cháu không sao cả!”
“Hừ, hiện tại Tử Hy vẫn chưa có tin tức gì, cháu lại nhập viện, thật là…” Mục phu nhân cũng không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Mục Trăn nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”