Lúc này, Hạ Tử Dục ngược lại nhìn sang An Nhược Mạn: “Em đang nói gì vậy!”
“Như thế nào? Em nói không
đúng sao? Hay là em đã nói sai rồi?”
“Em…” Hạ Tử Dục nhìn sang An Nhược Mạn, chân mày nhíu chặt, bắt đầu từ đêm qua, cô vẫn luôn có thái độ như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tử Hy lúc này ngồi một bên nhìn hai người bọn họ, trong lòng nói không nên tư vị gi, thật ra bọn họ đều có thể cảm nhận được, An Nhược Mạn hôm nay tràn ngập sự chống đối.
Mục Cảnh Thiên mặc dù không tham gia, nhưng đoạn đối thoại
của bọn họ, lập trường, ánh mắt của anh vẫn luôn liếc mắt quan sát.
Lúc này, Hứa Vy Nhân bước ra ngoài nhìn bọn họ: “Được rồi, ăn cơm thôi!”
Hạ Tử Hy đứng dậy đầu tiên, bước về phía bàn ăn, không khí quả thật có chút ngượng ngùng!
Hạ Từ Hy vừa rời khỏi, Hạ Từ Dục nhìn An Nhược Mạn, chân mày nhíu chặt: “Em hôm nay làm sao vậy?”
An Nhược Mạn ngược lại chớp
mắt vô tôi: “Em làm sao?” Không lẽ những gì em nói đều không đúng sao?”
Đôi mắt Hạ Tử Dục dần híp lại, đánh giá An Nhược Mạn, ai biết được rằng cô ngược lại đứng dậy đi về phía bàn ăn bên kia.
Nhìn theo bóng lưng của cô, cảm giác trong một đêm An Nhược Mạn dịu dàng nhiệt tinh trở nên lạnh lùng, xa lạ.
“Được rồi, ăn cơm trước đã!” Hạ Thiên cũng lên tiếng.
Lúc này ông cùng Mục Cảnh
Thiên đứng dậy bước về bên bàn ăn.
“Như thế nào? Thua thê thảm rồi đúng không?” Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười nói.
Mục Cành Thiên ngược lại nhìn cô: “Anh nhìn giống như người thua cuộc sao?”
Hạ Tử Hy đánh giá anh một lược, sau đó gật đầu: “Rất giống!”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, vươn tay yêu thương xoa nắn khuôn mặt của cô, hành động này của hai người không nghi ngờ gì
chính là đang trêu ghẹo nhau.
Hạ Tử Dục cùng An Nhược Mạn lúc này đang ngồi đối diện với bọn họ, nhìn hành động này xem như không nhìn thấy, tiếp tục cúi đầu ăn thức ăn.
An Nhược mạn ngược lại ở một bên cười lạnh.
Hạ Tử Dục, anh nhất định rất đau khổ, nhất định rất khó chịu có đúng không?
“Tiểu Hy, em thật hạnh phúc!” An Nhược Mạn nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Chị dâu cũng sẽ hạnh phúc!”
“Vậy sao? Em cảm thấy chị sẽ hạnh phúc sao?” An Nhược Mạn hỏi ngược lại.
Câu nói này kéo không khí của cả bàn ăn xuống, đến Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đều nhìn sang An Nhược Mạn.
An Nhược Mạn ngược lại không để ý đến, chỉ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn uống.
Hạ Tử Hy đưa mắt nhìn sang Mục Cảnh Thiên, anh lúc này
ngược lại giống như không nghe thấy, gắp thức ăn đặt vào chén của Hạ Tử Hy: “Ăn cơm!”
Hạ Tử Hy gật đầu.
Vốn dĩ là một bữa trưa vô cùng vui vẻ, nhưng ngược lại vì một vài câu nói bất chợt cùa An Nhược Mạn, khiến cho không khí trở nên đông cứng.
Chịu đựng đến khi kết thúc bữa ăn, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên liền rời khỏi.
Trong xe, Hạ Tử Hy im lặng, nhìn giống như đang suy ngẫm chuyện gì đó.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên vươn tay nắm chặt bàn tay cô: “Em đang nghĩ chuyện của An Nhược Mạn sao?”
Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn anh, sau đó mỉm cười: “Đúng là không có chuyện gì có thể giấu được anh!”
“Những lời cô ấy nói ngày hôm này mang tính chống đối như vậy, không muốn suy nghĩ nhiều cũng không có khả năng!” Mục
Cảnh Thiên nói.
Ánh mắt Hạ Tử Hy nhìn về phía Mục Cảnh Thiên, quả thật có những chuyện cô không chủ động nói ra, nhưng cô biết rằng Mục Cảnh Thiên đều biết rõ.
Sự ăn ý giữa hai người bọn họ, không cần nói rõ, nhưng ngược lại tâm ý tương thông.
Hạ Từ Hy cũng không nói quá nhiều, thật ra cô cũng có chút nghi ngờ, nhất định là An Nhược Mạn đã biết được điều gì đó, nếu không thì không có chuyện gì có thể khiến cho cô ấy trờ thành thái
độ như hiện tại.
Tràn ngập chống đối với cô.