Hứa Vy Nhân vội vàng thu hồi
nước mắt, nhớ đến một chuyện, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp “Tiểu Hy, đây là món quà mẹ tặng cho con!”
Hạ Tử Hy nhìn chiếc hộp: “Mẹ…”
“Đây là của hồi môn ba mẹ chuẩn bị cho con, mặc dù không phải thứ gì quý giá, nhưng cũng là một phần tâm ý của ba mẹ!”
Hạ Tử Hy chậm rãi mở ra, bên trong đặt một chiếc vòng ngọc vô cùng tinh xảo.
“Chiếc vòng ngọc này là một cặp, chiếc còn lại tặng cho Nhược
Mạn, con bé là con dâu nhà chúng ta, còn đây tặng cho con; mẹ muốn con luôn ghi nhớ rằng bất kể khi nào, con cũng là con gái của mẹ!” Hứa Vy Nhân nói.
Hạ Tử Hy biết cặp vòng ngọc này, khi còn nhỏ cô từng thấy Hứa Vy Nhân lấy ra một lần, không nghĩ đến lại giữ lại cho hai người bọn họ.
Mũi có chút chua xót, Hạ Tử Hy tiến đến gần: “Cảm ơn ba mẹ!” vừa nói, Hạ Tử Hy cùng Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên ôm lấy nhau.
“Được rồi, được rồi, con gái hôm nay kết hôn, đợi lát nữa khóc thành mặt mèo còn phải trang điểm lại, mọi người đều đã đến, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước thôi!” Hạ Thiên nói.
Hứa Vy Nhân lúc này mới buông Hạ Tử Hy, gật đầu: “Con trang điểm lại một chút, ba mẹ ra ngoài trước!”
“Vâng!” Hạ Tử Hy gật đầu.
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên lúc này mới bước ra ngoài.
Khả Khả cùng Đô Đô đứng một
bên, nhịn không được cảm động, may mắn An Nhược Mạn cũng là người từng trải: “Được rồi, đau lòng chỉ là nhất thời, đợi khi buổi lễ kết thúc em sẽ phát hiện không có gì thay đổi cả, ngoan, mau trang điểm lại!” vừa nói, liền khoác tay Hạ Tử Hy đi về phía trước tấm kính.
Đô Đô cùng Khả Khả cũng nhanh chóng đánh phấn lại: “Đúng vậy, chỉ là có nhiều hơn một người mẹ yêu thương mà thôi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, đạo lý này cô tất nhiên hiểu rõ, chỉ là vừa rồi có chút không nhịn được, hiện tại
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đều đã ra ngoài, cô cũng đã không còn cảm thấy điều gì.
Hạ Tử Hy sau khi trang điểm lại, bốn người bọn họ liền ngồi trong phòng trò chuyện, đợi Mục Cảnh Thiên đến đón cô dâu sẽ hành hạ bọn họ như thế nào.
Một bẽn vừa trò chuyện, Đô Đô nhìn Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, cậu sẽ không đau lòng đúng không?”
Hạ Tử Hy nháy mắt ra hiệu cho cô tùy ý: “Vui lòng tùy ý cậu!”
“ha ha, có câu nói này của cậu thì
mình cũng yên tâm rồi!” Đô Đô cười lớn, hiện tại đã nghĩ được nên trừng phạt Mục Cảnh Thiên như thế nào rồi.
Chính vào lúc cô đang dương dương đắc ý, liền nghe thấy từ bên ngoài truyền đến giọng nói: “Chú rể đến rồi!”
Câu nói này khiến cho Đô Đô cùng Khả Khả đặc biệt hưng phấn, lập tức đứng dậy khóa chặt cửa lại.
Hai người đứng ngoài cửa, chờ đợi Mục Cảnh Thiên đến đón cô dâu.
Hạ Tử Hy cùng An Nhược Mạn ngược lại ngồi trên giường cười vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên, qua một lúc sau, liền nghe thấy tiếng gõ cửa: “Mở cửa, đến đón cô dâu đây!”
Lúc này, đến cả An Nhược Mạn cũng chạy đến giúp đỡ: “Người ngoài cửa là ai?”
“Tất nhiên là chú rể rồi!” mặc dù vang lên tiếng trả lời, nhưng người lên tiếng rõ ràng không phải là Mục Cảnh Thiên, mà là Huống Thiên Hựu.
“Nhưng không nghe rõ tiếng của chú rể!” Khả Khả nói.
Sau đó, phía bên ngoài vang lên một màn thảo luận, Hạ Tử Hy lên tiếng: “Là anh, vợ ơi, anh đến đón em đây!” Mục Cảnh Thiên ở bên ngoài hét lên, giọng nói từ tính, âm sắc đặc biệt mê người.
Dù cho hét lớn, nhưng vẫn dễ nghe đến không ngờ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK