Chương 353: Vậy làm thế nào đây?
Hạ Tử Hy cũng nhìn thời gian, hiện tại đã qua mười hai giờ khuya, thời điếm này đa số các quán ăn cũng đã đóng cửa.
“Vậy làm thế nào đây?”
“Còn có thế thế nào được chứ? Ngày mai lại ăn vậy!” Tống Kỳ nói.
Xem ra hiện tại cũng chí có thể như vậy; sau đó Tống Kỳ ngồi lại cùng Hạ Tử Hy trò chuyện một hồi lâu, cho đến hơn hai giò’ sáng, nhìn thấy Hạ Tử Hy có chút buồn ngủ lúc này hắn mới chịu rời đi.
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh ngày mai lại đến thăm em!” Tống Kỳ nói.
Hạ Tử Hy gật đầu, không quên dặn dò: “Trên đường về nếu thấy có quán ăn thì nhớ ăn cho no bụng đấy!”
“Được, anh biết rồi!” Tống Kỳ trả lời, đối với hắn mà nói, mỗi một lời dặn dò của Hạ Tử Hy đều rất quý giá.
“Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé!”
“Vâng!”
Sau đó Tống Kỳ liền rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Tử Hy cũng không suy nghĩ quá nhiều, sau khi Tống Kỳ vừa rời khỏi, Hạ Tử Hy liền nằm trên giưò’ng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm hôm này, hai người đều vô cùng ăn ý không hề nhắc đến tên Mục Cảnh Thiên. Đối với Tống Kỳ mà nói, hiện tại Mục Cảnh Thiên chỉ là một đối thủ cạnh tranh không hơn không kém, hắn cũng không muốn nhiều lời. Quan trọng nhắt chính là Hạ Tử Hy, chỉ cần cò bình an vỏ sự là .ị.
tốt.
Còn về phía Hạ Tử Hy, hiện tại biểu hiện của Tống Kỳ càng ngày càng rõ ràng, cô không muốn điều gì trước, hiện tại chỉ muốn đi theo tiếng gọi con tim mà thôi.
Còn về phía Hạ Tử Hy, hiện tại biểu hiện cúa Tống Kỳ càng ngày càng rõ ràng, cô không muốn điều gì trước, hiện tại chỉ muốn đi theo tiếng gọi con tim mà thôi, thích ứng trong mọi tình cảnh vậy.
Một đêm này, Hạ Tử Hy ngủ rất sâu cũng rất yên giấc. Khi vừa mở mắt thức dậy, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.
Ngày hôm này, người đến sớm nhất không phải Mục Cảnh Thiên cũng không phải Tống Kỳ, càng không phải Mục lão thái thái, mà chính là Lăng Tiêu Vân!
Nghĩ đến việc Hạ Tử Hy cô nghe rõ từng chữ một đoạn đối thoại bên
ngoài giữa cô ta cùng Mục Cảnh Thiên. Đồng tình thì đồng tình, nhưng đối diện trước người phụ nữ này, cô vẫn không cách nào yêu thích được. Lúc này, trong tay cầm một bó hoa tươi nhìn về phía Hạ Tử Hy: “Hạ tiểu thư, sớm như vậy đã tỉnh dậy rồi sao!”
“Câu nói này, phải là tôi nói với Làng tiều thư mới đúng, cô so với tôi càng sớm hơn!” Hạ Tứ Hy nói.
“Muốn đến thăm cô vừa phải tránh Cảnh Thiên, tôi nếu như không phải đến trễ thì cũng phải đến vào lúc sáng sớm!” Làng Tiêu Vân giọng điệu kỳ quái nói.
Những lời này của cô chính là nói sự
thật, Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không nói thêm gì khác.
“Bó hoa này là tặng cho cô!” Lăng Tiêu Vân nói.
Nhìn bó hoa trong tay Láng Tiêu Vân, Hạ Tử Hy nhướng mày nói: “Sợ rằng bó hoa này cô cũng không thật lòng muốn tặng, Làng tiều thư cần gì phải vòng vo, có gì cứ nói thẳng ra!” Hạ Tử Hy nói.
Lăng Tiêu Vân mỉm cười nhìn Hạ Tử Hy, tự cầm bó hoa cắm vào bình hoa trong phòng, sau đó lên tiếng: “Đúng vậy, tôi quả thật không có ý muốn tặng cô, nhưng dù sao cũng đến thăm bệnh nên có dáng vẻ của người đến thăm bệnh!” Lăng Tiêu Vân nói.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, cũng không nhìn Lăng Tiêu Vân, ngược lại cực kỳ mong đợi những lời cỏ ta sắp nói.
“Cô yên tâm, tôi hôm nay đến đây sẽ không gây hấn gì đến cô cả!” Lăng Tiêu Vân nhìn cỏ chậm chạp nói.
“Cô cực nhọc đến đây chắc không vì chí đến nói với tôi điều này đâu đúng không?” Hạ Tứ Hy không tin tưởng nói.
“Tất nhiên không phải!” vừa nói, Lãng Tiêu Vân liền quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc thắng: “Tôi hôm nay đến đây đế nói cho cô biết, làm bất cứ việc gì cũng nên biết điểm dừng!”
Nghe câu nói này của cô ta, Hạ Tử Hy bật cười phán bác: “Lãng Tiêu Vân, câu nói này tôi gửi lại cho cô!”
Láng Tiêu Vân nhíu mày.
Hạ Tử Hy nhìn cô: “Những việc cô làm đối với tôi, mặc dù tôi không nói nhưng không có nghĩa rằng tôi không biết; nhưng cô tốt nhất đừng để tôi tóm được bất kỳ sơ hớ nào, bởi vì chí cần tồi phát hiện ra tuyệt đối sẽ không khách khí với cô đâu!”
Nghe đến đây, Lãng Tiêu Vân đầu tiên có chút ngây người, sau đó mỉm cười: “Vậy sao? Vậy thì tôi phải xem thử cô sẽ không khách khí như thế nào!”
Vừa nói, Lăng Tiêu Vân vừa nhìn cô cười: “Cô đang đề cập đến việc cô lần trước bị ký già vây quanh? Hay là việc cô mắt tích lằn trước?” Láng Tiêu Vân nhìn cô chậm chạp nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy sửng người nói: “Quà nhiên là do cô!”
Láng Tiêu Vân bước về phía cô, nụ cười trêu người giống như đang thách thức, nếu quả thật là cô thì sao.
Nhưng lời nói ra thì không phải nói như vậy: “Hạ tiểu thư, cô phát ngôn nên chú ý một chút, tôi chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu mà thôi, không hề nói rằng người chủ mưu chính là tôi!”
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Hạ Tử Hy đột
nhiên cảm thấy, cô vẫn là coi thường Lãng Tiêu Vân rồi. Sự đố kỵ của người phụ nữ không những tăng thêm sự hận thù còn tăng thêm trí thông minh cho họ.
“Vậy cũng tốt thôi, cõ cứ giữ nguyên câu nói của mình, đừng để tôi tìm ra chân tướng sự thật, nếu không…” Hạ Tử Hy nhìn cô ta lạnh lùng cười một tiếng.
Không nghĩ đến chuyện bắt cóc lần trước, thật sự có liên quan đến cô ta.
Nếu như không nghe trực tiếp những gì cô ta nói, Hạ Tử Hy chỉ có chút hoài nghi không dám chắc chắn, nhưng hiện tại cô đã có thể đảm bảo chắc chắn.
Chỉ là Lăng Tiêu Vân làm sao lại có dính líu đến Hà Lục Nguyên? Hiện tại Hà Lục Nguyên mất tích, có phải hay không do Láng Tiêu Vân đã đem ông ta giấu đi?
Điều quan trọng nhất là, Mục Cảnh Thiên có biết chuyện này hay không?