Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM ĐỌC HƠN 750 CHƯƠNGChương 445: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
“Tôi buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!” Hạ Tử Hy nói, hoàn toàn quên mất việc cô muốn Mục Cảnh Thiên rời khỏi vừa rồi.
Đứng dậy, cũng không nhìn Mục Cảnh Thiên liền xoay người bước vào phòng ngủ, bóng lưng của cô lúc này có chút giống với dáng vẻ muốn chạy trốn.
Mục Cảnh Thiên nằm trên ghế sofa, nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên nụ
cười vui vẻ, thì ra một người cũng có thể thỏa mãn như thế này. Không cần cô ấy báo đáp bất kỳ điều gì, chỉ cần có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì cũng có thể cảm thấy đã rất thỏa mãn roi.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên liền vươn tay, gối dưới đầu, đưa mắt quan sát bốn phía. Lần đầu tiên cảm thấy trong một căn phòng nhỏ như vậy, lại có thẻ vui vẻ đến vậy. Chỉ vì trong căn phòng bên trong có một người khiến hắn luôn nhớ mong cùng khát khao.
LÚC này trong phòng ngủ, Hạ Tử Hy nằm trên giường, vẫn luôn nhớ về hình ảnh cùng Mục Cảnh Thiên dựa sát vào nhau. Ánh mắt, nụ cười cùng hơi thở của anh ta. Nghĩ đến chuyện này, cô liền đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ mới được đeo vào, kiểu dáng có chút nam tính, ngược lại bị Mục Cảnh Thiên yêu cầu làm nhỏ hơn một chút, hiện tại nhìn vô cùng tinh xảo, lịch lãm, hào phóng, nghĩ đến đây khóe môi không nhịn được nhếch lên nụ cười.
Cô không hề có ý muốn tháo xuống, đầu tiên, đây là do Mục Cảnh Thiên đeo lên cho cô, thứ hai chiếc đồng hồ này cũng được xem như một chiếc bùa đảm bảo sự an toàn của cô. Không nghĩ đến anh ta lại có thể tỉ mỉ đến như vậy, còn cố ý làm kiểu dáng giống y nhau.
Hạ Tử Hy ngoài mặt không thừa nhận, nhưng trong lòng giống như đang bị thứ gì đó nhè nhẹ chạm vào. Nhìn ngắm hồi lâu, có chút buồn ngủ, Hạ Tử Hy lúc này mới chuẩn bị nghỉ ngơi.
Một đêm nay, mặc dù không cùng
một căn phòng, nhưng cả hai người đều ngủ một giấc yên ổn.
Một bên khác, Lăng Tiêu Vân đang ngồi trên giường, sắc mặt vô cùng khó coi. Trong đầu hiện giờ chỉ toàn là hình ảnh hôm nay ở nhà hàng tình cờ gặp Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy. Nỗi đau khổ trong lòng không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Càng nghĩ đến càng cảm thấy tức giận, cuối cùng hung hăng đem tất cả đồ vật trên giường vứt xuống đất!
Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Nỗi đau trong tim Lăng Tiêu Vân không cách nào diễn tả ra được.
Những năm nay, ở bên cạnh Mục Cảnh Thiên, cô dốc lòng dốc sức nhưng lại không bằng một vài tháng ngắn ngủi của Hạ Tử Hy.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô không cách nào bình tĩnh được!
Những năm nay, ở bên cạnh Mục Cảnh Thiên, cô dốc lòng dốc sức nhưng lại không bằng một vài tháng ngắn ngủi của Hạ Tử Hy.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô không cách nào bình tĩnh được! Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy!
Đồ vật trên giường cũng như trên bàn, có thể ném vỡ được đều đã bị cô ném vỡ.
Ngồi trên nền nhà, nước mắt
không ngừng tuôn rơi. Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cũng không biết bản thân đã ngồi trên đất khóc bao lâu, đợi đến khi Lăng Tiêu Vân khôi phục lại tinh thần, hai mắt cô liền lướt nhìn điện thoạỉ rơi trên đất.
Ngây người một lát, liền bước đến gần, cầm điện thoại rơi trên đất xem xét.
Lúc này cô mới nhớ đến chuyện xảy ra đêm đó, chính là điện thoại của người đàn ông đó để lại trên xe cô.
Do dự một hồi lâu, cô cuối cùng vẫn cầm lên điện thoại, tìm kiếm số điện thoại, cuối cùng phát hiện được điều gì, suy nghĩ giây lát cuối cùng vẫn gọi đến số điện thoại kia.