Chương 363: Tên điên!
CÓ điều Hà Lục Nguyên cũng không muốn nghe cồ những gì cô nói, nhiệm vụ hiện tại của ông chính là giết chết Hạ Tử Hy, sau đó nhanh chóng rời khỏi thành phố A.
Khóe mỏi nhếch lên nụ cưò’i, khuôn mặt nói không nên nét nham hiểm, sau đó tiếp tục táng tốc chạy về phía trước.
Hạ Tử Hy tay chân bị trói chặt, miệng bị bịt kín, căn bản không nhúc nhích được nữa phần, hiện tại bất kề cô có gấp gáp hoảng loạn như thế nào cũng vô dụng, cô nhất định phải bình tĩnh nghĩ ra các đối phó mới được.
Nhưng hiện tại trong đầu cô chỉ có một mảng trống, căn bản không thể
nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào. Đặc biệt hiện tại cú’ động bất tiện, cho dù lát nữa muốn chạy trốn cũng là một vấn đề đáng ngại. Lần này cô có thể may mắn được cứu thoát như lần trước nữa không? Không biết vì lý do vì, khi nghĩ đến Mục Cảnh Thiên, trái tim Hạ Tử Hy lập tức trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Mục Cảnh Thiên…
Mục Cảnh Thiên lái xe, tàng tốc đạp ga phóng về phía trước, hơn nữa đối với chiếc siêu xe này, tốc độ nhanh cũng không giống như bình thường, rất nhanh đã nhìn thấy chiếc xe bão mẫu kia; trong lòng Mục Cảnh Thiên
CÓ chút kích động.
Lúc này từ phía sau truyền đến âm thanh cực kỳ chói tai, trong đêm đen yên tĩnh nghe vào cực kỳ ghê người. Hà Lục Nguyên thông qua kính chiếu hậu, khi nhìn thấy xe của Mục Cảnh Thiên lập tức nhíu mày. Đáng chết! Không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên vậy mà lại đuổi kịp! Không chút chần chừ, Hà Lục Nguyên liền đạp ga, phóng nhanh về phía trước.
Hạ Tủ’ Hy giống như cảm nhận được điều gì; quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc siêu xe đang bám sát phía sau, trong lòng cô cực kỳ kích động.
Là Mục Cảnh Thiên! Là chiếc xe của Mục Cảnh Thiên! Anh ta đã đuổi đến
nơi rồi!
LÚC này Mục Cảnh Thiên lái xe khi ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Tử Hy, trong lòng cực kỷ kích động, khi nhìn thấy cô bình an vô sự, trái tim đang treo ngược của hắn lúc này mới yên tâm hơn, nghĩ đến đây, Mục Cành Thiên hung hăng đạp ga tiến nhanh về phía trước. Âm thanh rít tai vẫn không ngừng vang lên.
Mục Cảnh Thiên càng táng tốc, Há Lục Nguyên càng lái nhanh hơn.
Nhưng một chiếc xe thương vụ bình thường làm sao có thể so bì với tốc độ của một chiếc siêu xe, rất nhanh hai chiếc xe liền dính sát vào nhau.
Cũng vì đây là đường một chiều, Hà Lục Nguyên không nhường đường,
Mục Cảnh Thiên căn bán không có cách nào vượt qua, hơn nữa ồng ta cố ý lái xe đến vùng ngoại ô, một bên là núi, một bên là vực thẳm, đối với tình huống này, chí cần có chút bất cẩn sẽ rơi xuống bên dưới.
Mục Cảnh Thiên nhìn theo chiếc xe phía trước, không ngừng nhấn còi xe, ý đồ mún Hà Lục Nguyên dừng lại, nhưng ông ta ngược lại lái xe càng nhanh, ý đồ cũng đã rất rõ ràng rồi. Nhưng Hà Lục Nguyên lái xe có nhanh đến đâu, làm sao nhanh hơn so với siêu xe của Mục Cảnh Thiên?
Mục Cảnh Thiên từ phía sau bám riết không ngừng.
Nhận thấy Hà Lục Nguyên không hề
CÓ ý dừng lại, Mục Cánh Thiên hung hãng lái xe tông về phía trước, lực đạo không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến cho chiếc xe phía trước không thể tiếp tục lái được.
Hà Lục Nguyên đang lái xe, đột nhiên cảm thấy bị hất lên, nhìn vào gương chiếu hậu thì chỉ thấy Mục Cảnh Thiên đang điên cuồng tông vào đuôi xe của ông.
“Tên điên!” Hà Lục Nguyên mắng một câu, sau đỏ tiếp tục táng tốc.
Hạ Tử Hy ngồi bên trong, cảm giác xe chấn động, quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy dáng vẻ của Mục Cảnh Thiên giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy trái tim cô.
CÔ tuyệt không hề sợ hãi, chỉ nhận thấy khuôn mặt, biểu cảm cúa Mục Cảnh Thiên mang đến cho cô một cảm giác nói không nên lời. Giống như, nơi nào có Mục Cảnh Thiên cô cũng sẽ không càm thấy sợ hãi.
Nhìn Hà Lục Nguyên không hề có ý dừng lại, Mục Cảnh Thiên chỉ đành không ngừng tồng xe vảo chiếc xe phía trước, hết lần này đến lần khác.
Lúc này, nếu như có người chứng kiến được cảnh tượng đang diễn ra trên con đường một chiều, một chiếc siêu xe vô cùng đắt giá đang không ngừng tòng vào xe chiếc xe thương vụ phía trước, khung cảnh này vừa hùng tráng vừa khiến người xem sợ hãi.
Sắc mặt Hà Lục Nguyên lúc này cũng cực kỳ tệ, nếu cứ tông như vậy, nếu không xảy ra chuyện, thì xe cũng sẽ bị tông hỏng, nhưng hiện tại ông cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chí có thể điều khiển chiếc xe không ngừng chạy về phía trước.
Nhìn dáng vè của Hà Lục Nguyên, Mục Cảnh Thiên không sờn lòng mà tiếp tục tông lên, bất kể như thế nào, hắn cũng phải cứu Hạ Tử Hy!
Từng chuỗi âm thanh “Ảm ầm ầm”, chiếc xe phía sau không ngừng tông vào chiếc xe trước mặt, không ngừng vang lên từng chuỗi âm thanh.
Hà Lục Nguyên tiếp tục lái xe, có gắng giữ vững cân bằng, nhưng rõ
ràng chỉ sau vài lần va chạm chiếc xe của ông đã không cách nào so với chiếc siêu xe của Mục Cảnh Thiên.
Chính ngay lúc này, Mục Cảnh Thiên kéo giãn khoáng cách, sau đỏ hung hăng đạp mạnh ga, một tiếng ầm lớn vang lên, chiếc xe phía trước mạnh mẽ tông về ngọn núi phía trước.
Cả người Hà Lục Nguyên đều ngã về phía trước, nằm bò trên vô lãng, chỉ thấy trên trán xuất huyết. Hạ Tử Hy cũng không khá khẩm hơn là bao, vào giây phút chiếc xe bị tông vào phía trước, thân thể của cô cũng hướng về phía trước, chỉ may mắn rằng trước mặt cô cỏ hàng ghế ngồi cản lại, không tính là quá cứng, nhưng theo quán tính khi cô ngã
người ra phía sau, đầu liền đập sang cửa sồ kính bên tay trái.
Nhìn chiếc xe bảo mẫu không còn cách nào di chuyền tiếp, Mục Cảnh Thiên trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống, trái tim giống như bị vật gì bóp chặt, anh ta chạy nhanh đến, muốn mở cửa xe nhưng cánh cửa không cách nào bật ra được.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy ngồi trong xe, hai mắt nhắm chặt, chí sợ rằng cô sẽ xáy ra chuyện gì, Mục Cảnh Thiên không ngừng cố gắng mở cửa, nhưng dù thử cách nào đi chàng nữa cũng không mờ ra được, đến cuối cùng trong lúc nóng lòng, nắm đấm bàn tay trực tiếp đập lên cửa kính xe, mặc dù cửa kính đã vỡ nhưng bàn tay của
Mục Cảnh Thiên cũng bị thương, nhưng hắn ta hoàn toàn không màng đến, trực tiếp vươn tay mỏ’ cửa từ bên trong, sau đó cúi người bước vào.