Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM ĐỌC FULLĐọc nhanh nhất và duy nhất tại Nha yho.com
Chương 505: Cô cuối cùng cũng đến đây!
Hai người cùng nhau bước đến bãi giữ xe, sau khi lên xe, vừa bước lên xe Mục Cảnh Thiên lại một lần nữa lưu lại một nụ hôn sâu trên môi Hạ Tử Hy.
Sau khi kết thúc nụ hôn, nhìn thấy Hạ Tử Hy không hề phản kháng, đôi môi cùa anh mới nhếch lên nụ cười thỏa mãn, sau đó khởi động xe quay về nhà.
Có đôi khi, hạnh phúc luôn ngay ở bên cạnh mình, quyền lựa chọn nằm chính trong tay bạn, cũng
như phải xem bạn có đủ dũng khí để theo đuổi hay không mà thôi.
Đêm khuya.
Màn đêm từ từ buông xuống, giống như màn đêm tăm tối đang tô điểm nơi đường chân trời, đến những ngôi sao sáng lấp lánh trên trời cũng lặn mất tăm.
Đường phố giống như một con sông tĩnh lặng, không chút gợn sóng, uốn lượn dưới bóng cây dày đặc, chỉ còn lại tiếng lá rơi
lao xao trong tiếng mưa gió, giống như đang nhở lại sự nhộn nhịp cùng phồn hoa sáng nay.
Lúc này, một chiếc xe phóng nhanh như tên bay, lao trên đường phóng đến một căn nhà xập xệ, tiếng thắng xe chói tai vang lên trong màn đêm.
A Thuật ngồi trên ghế lái, Lăng Tiêu Vân lúc này đang ngồi trên ghế lái phụ, cô quay đầu lại nhìn A Thuật dặn dò: “Anh trước mắt ở nơi này đợi em, em đi vào trước xem tinh hình!”
Vừa nói, Lăng Tiêu Vân liền
muốn xuống xe,
Lúc này, A Thuật liền vươn tay tóm lấy cổ tay cô: “Anh đi cùng em!”
“Không cần, em chỉ muốn cùng anh ta nói chuyện trong hòa bình, nếu như bất ổn, em sẽ hét lớn lên để ra hiệu cho anh!” Lăng Tiêu Vân nhìn A Thuật nghiêm túc nói.
Nghe vậy, A Thuật chỉ có thể bất lực gật đầu: “Nếu như xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng phải lập tức gọi cho anh!”
“Được!” Lăng Tiêu Vân trả lời một tiếng, sau đó trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
A Thuật ngồi im trên xe, nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu Vân dần tiến vào bên trong, hắn cảm giác trái tim mình như bị treo lên.
Lăng Tiêu Vân bước vào bên trong, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Sau khi gõ cửa, liền đứng bên ngoài im lặng chờ đợi.
Vốn dĩ cho ông ta chìa khóa để
ông ta trốn trong căn chung cư của cô, đến hiện tại, hẹn ở nơi này, xem ra cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
Hà Lục Nguyên đang ở bên trong, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, liền lập tức bước
ra.
“Ai?”
“Là tôi!” Lăng Tiêu Vân đứng bên ngoài, lười biếng mở miệng lên tiếng, nhưng cũng không có chút sợ hãi nào.
Khi thấy giọng nói kia chính là
của Lăng Tiêu Vân, Hà Lục Nguyên mới tù’ từ mở ra cánh cửa, đầu tiên mở dây khóa chặn cửa, sau khi nhìn thấy bên ngoài lúc này chỉ có một mình cô, mới mở cửa ra cho Lăng Tiêu Vân bước vào bên trong.
“Cô cuối cùng cũng đến đây!” khi vừa nhìn thấy Lăng Tiêu Vân, Hà Lục Nguyên có chút phiền chán lên tiếng: “Tôi còn cho rằng, cô sẽ lại trốn tôi!”
“Tôi có thể trốn mùng một, cũng không trốn được ngày rằm!” Lăng Tiêu Vân lạnh nhạt nói, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ có sự
lạnh lùng xa cách.
“Cô biết được là tốt!’’ lúc này, Hà Lục Nguyên lên tiếng nói tiếp, nhìn cô nói: “Sự việc sắp xếp đến đâu rồi?”
Lúc này, Lăng Tiêu Vân lười nhác từ túi xách lấy ra một món đồ: “Thứ ông cần tôi đã để trên bàn, đây là vé tàu rạng sáng ba giờ hôm nay đên Tương Giang, cảng tàu Lợi An!”
Nghe đến đây, Hà Lục Nguyên lập tức bước đến, khi nhìn thấy vé tàu, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“Hi vọng sau khi ông đến đó, sẽ không quay trở về nữa!” Lăng Tiêu Vân nói.
“Cô yên tâm, tôi cũng không muốn quay về chốn quỷ quái này!” vừa nói, vừa nhìn Lăng Tiêu Vân: “Còn có mười triệu nhân dân tệ của tôi!”
Nhắc đến chuyện này, Lăng Tiêu Vân có chút ngây người, nhưng vẫn từ túi xách rút ra một tờ chi phiếu đưa cho ông ta.
Khi nhìn thấy tờ chi phiếu, Hà Lục Nguyên nhíu mày không hài lòng nói: “Lăng Tiêu Vân cô chơi
tôi hay sao? Biết rằng rạng sáng ba giờ hôm nay tôi phải xuất phát, cô hiện tại đưa cho tôi tờ chi phiếu này, cô nói tôi phải đi đâu để đổi tiền mặt đây?”
“Vậy thì đó là chuyện của ông, không lẽ ông muốn tôi mang theo mười triệu nhân tệ tiền mặt đến đây?” Lăng Tiêu Vân nói.
“Cô…” Hà Lục Nguyên nhìn cô
“Dù cho tôi có đi đổi tiền đi chăng nữa, thì mười triệu tiền mặt này cũng sẽ dẫn đến sự chú ý của cảnh sát, cô cảm thấy tôi có thể trốn thoát được sao?” Hà Lục Nguyên nhìn cô ta lạnh giọng nói.
“Vậy thì đó cũng là chuyện của ông, không lẽ ông còn muốn tôi đưa tiền cho ông, còn phải lo luôn cả việc đổi tiền cho ông sao,
nói tóm lại, đây là mười triệu nhân dân tệ, sau này chúng ta không ai nợ ai, mau đưa thu âm trong điện thoại cho tôi!” Lăng Tiêu Vân nhìn sang Hà Lục Nguyên yêu cầu.
Nghe đến đây, Hà Lục Nguyên liền hiểu rõ, cô ta chính là muốn trở mặt.