Chương 421: Mục Cảnh Thiên tỏ tình
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô, thu lại nụ cười vô lại vừa rồi, nghiêm chỉnh nói: “Anh không đùa giỡn, cũng không hề đem chuyện này ra làm trò đùa, những gì anh nói đều là sự thật!”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô, thu lại nụ cười vô lại vừa rồi, nghiêm chỉnh nói: “Anh không đùa giỡn, cũng không hề đem chuyện này ra làm trò đùa, những gì anh nói đều là sự thật!”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta, nhất thời ngây người không biết nên nói gì mới đúng, sự thay đổi cùa Mục Cảnh Thiên quá đột ngột, cô có chút không cách nào thích ứng kịp.
“Ba vợ, mẹ vợ, mượn con gái hai người một chút!” vừa nói, cũng không cần biết hai vợ chồng Hạ
thị có đồng ý hay không, liền trực tiếp nắm tay Hạ Tử Hy kéo ra ngoài.
“Này, Mục Cảnh Thiên, anh…” Hạ Tử Hy muốn phản kháng, nhưng đến cơ hội phản kháng cũng không có, Mục Cảnh Thiên đã bá đạo nắm chặt bàn tay của cô.
Khi hai người vừa hướng về phía cửa, lúc này Tống Kỳ cũng đứng dậy, nắm lấy một bên tay của Mục Cảnh Thiên. Cảm giác trên người có dư ra một cánh tay, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, quay lưng lại nhìn thấy Tống Kỳ, sắc mặt càng khó coi.
“Mục tồng, trong lòng không muốn đừng đẩy cho người!” Tống Kỳ nhìn Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ.
Nghe vậy, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười tà: “Tống tổng, anh không cần nói những lời hoa mỹ với tôi, tôi từ trước đến nay chỉ nghe hiểu tiếng người!” Mục Cảnh Thiên không chút nể mặt nói.
Sắc mặt Tống Kỳ lập tức thay đổi, ánh mắt lanh lợi nhìn về phía Mục Cảnh Thiên nói: “Vậy thì được, vậy thì mời anh trước khi muốn dẫn người đi đâu, có phải
nên có được sự đồng ý của cô ấy không!”
Nói đến chuyện này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười mê hoặc: ‘Tống Kỳ, đừng lấy những lời này ra nói chuyện với tôi, anh có cách làm việc của mình, tôi cũng có phong cách hành sự của riêng bản thân, người tôi muốn dẫn đi hôm nay cũng không phải anh, anh tốt nhất nên ngậm miệng lại cho tôi!” Mục Cảnh Thiên không chút nể tình nói.
Ngây giây phút này, hắn cũng không muốn nể mặt bất kỳ ai,
hiện tại hắn chính là muốn mang Hạ Tử Hy rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên kiên quyết muốn rời đi, Tống Kỳ liền vươn tay kéo hắn về, nhất quyết không cho Mục Cảnh Thiên rời khỏi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn Tống Kỳ, trên khuôn mặt hiện lên nét hung hăng: “Tống Kỳ, anh có quyền theo đuổi, nhưng anh không có quyền ngăn cản tôi; hôm nay, người này, tôi nhất định phải mang đi!” vừa nói, liền hung hăng hất văng cánh tay của Tống Kỳ, nhanh
chóng kéo Hạ Tử Hy rời khỏi.
Nhìn thấy tình huống giữa hai người đàn ông có vẻ càng ngày càng có chiều huống tệ hơn, Hạ Tử Hy vẫn chưa kịp lên tiếng khuyên ngán ngăn cản liền bị Mục Cảnh Thiên lôi kéo rời khỏi hiện trường.
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên sau khi nhìn thấy tình huống này liền lập tức bước ra đuổi theo.
“Mục Cảnh Thiên…”
Ngay lúc này, Mục lão thái thái đột nhiên từ bên ngoài bước vào,
mỉm cười nói: “Ay da, nhà thông gia á, không nghĩ đến chúng ta lại có duyên như vậy, không ngờ lại có thể gặp mặt ở nơi này.”
Người đến chính là Mục lão thái thái, dù hiện tại bà đã thoái lui không tiếp quản công ty nhiều này, nhưng uy quyền trong giới thương gia vẫn còn, bất kể ai khi gặp bà đều phải nể mặt vài phần.
Khi nhìn thấy Mục lão thái thái, Hứa Vy Nhân không thể không mỉm cười nói: “Thì ra là Mục lão thải thái…”
“Cảnh Thiên nói rằng có chuyện
Cần tìm Tiều Hy, sau khi nói chuyện xong nhất định sẽ dẫn người về nguyên vẹn cho mọi người, nên bà thông gia không cần phải quá lo lắng, vừa hay ta cũng có chuyện cần nói; đã lâu không gặp, chúng ta cũng nên vui vẻ nói chuyện một lát vậy!” Mục lão thái thái nói.
Chỉ bằng một câu nói đơn giản liền chặn lại mọi lời nói, Hứa Vy Nhân hiện tại cho dù muốn nói bất kỳ điều gì cũng không còn kịp.
Nhìn những người trước mặt, Tống Kỳ đứng một bên, sắc mặt
cực kỳ không tốt. Rõ ràng Mục Cảnh Thiên không hề làm ra bất kỳ hành động nào, hiện tại lại đột nhiên muốn mang người đi, đây rõ ràng chính là cướp vai diễn của hắn.
Cơn tức giận này Tống Kỳ hắn làm sao có thể nuốt trôi được.
Một bên khác Mục Cảnh Thiên trực tiếp kéo Hạ Tử Hy bước ra ngoài, lúc này trong tay cô vẫn còn đang ôm bó hoa trong lòng, ngược lại lại bị anh ta kéo đi như vậy, trong sảnh nhà hàng, có vô
Số thực khách dùng ánh mắt hiếu kỳ quay đầu lại nhìn bọn họ.