“Đúng vậy, Hạ tiểu thư hôm qua ngất xỉu phải nhập viện, chính là tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện, sáng sớm hôm nay cũng làm thù tục xuất viện cho cô ấy, nhưng sau khi hoàn tất mọi thủ tục, cô ấy cũng đã rời khỏi!”
Nghe đến việc Hạ Tử Hy ngất xỉu, bàn tay anh không nhịn được nắm chặt lại: “Rời khỏi? Cô ấy đã đi đâu?”
“Tất nhiên là đã quay trở về rồi!” Mục Trăn trả lời.
“Đúng rồi, bác sĩ nói rằng cô ấy đang mang thai, thai nhi không ổn!” vừa nói, Vinh cẩm vẫn không quên đâm thêm hai nhát dao lên tim Mục Cảnh Thiên.
Quả nhiên, sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức thay đổi, nhìn Vinh Cẩm không biết nên nói gì mới tốt.
Nhưng anh rất rõ ràng một chuyện, Hạ Tử Hy không hề quay trở về, việc Hạ Tử Hy mất tích, Vinh Cẩm nhất định cũng có phần tham gia.
Nhưng tình hình trước mắt, Vinh
cầm ông ta không hề có ý nói cho anh biết.
“Không biết Mục tổng tại sao lại hỏi như vậy? Không lẽ hai người đã tranh cải với nhau?” Vinh cẩm nhìn anh hỏi.
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn ông: “Tôi đột nhiên nhớ rằng mình vẫn còn có chuyện, nếu như chuyện đã như vậy, vậy thì tôi cũng không làm phiền đến Vinh tiên sinh!” dứt lời Mục Cảnh Thiên liền rời đi.
“Mục tổng, nếu như đã cỏ vị hôn thê, vậy vẫn nên khiêm tốn một
chút, nếu không đợi đến một ngày nào đó mất đi, hối hận cũng không kịp!” Vinh cẩm ở phía sau lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên ngây người, cũng không nói bất kỳ điều gì, trực tiếp bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Mục Cảnh Thiên, Vinh cẩm lúc này mới thu lại tầm mắt, tiếp tục bận rộn với công việc của mình, xem như Mục Cảnh Thiên chưa từng ghé qua.
Sau khi bước ra ngoài, Mục Cảnh Thiên vừa muốn rời khỏi, lúc này
liền chạm phải A Hoa cũng đang bước ra.
Khi nhìn thấy ông ta, Mục Cảnh Thiên lập tức nhận ra.
Người này chính là người đã giúp Hạ Tử Hy làm thủ tục xuất viện, nghĩ đến đây đôi mắt anh dần híp lại.
Tất nhiên A Hoa cũng có chút hiểu biết về Mục Cảnh Thiên.
Chỉ là, giả vờ không quen biết, trực tiếp bước qua.
Mục Cảnh Thiên đứng im tại chỗ,
nhìn theo A Hoa, bất kể như thế nào, anh cũng phải tìm ra Hạ Tử Hy.
Quay về trên xe, trực tiếp gọi đến số điện thoại của A Kiệt.
“Đang ở đâu?”
“ở…ờ công ty!” Giọng nói của A Kiệt có chút chột dạ, giống như Mục Cảnh Thiên đã phát hiện ra cậu đang làm chuyện gì vậy.
“Những ngày nay, giúp tôi trông chừng Vinh cẩm, tôi muốn biết ông ta những ngày này đã đi đến đâu, làm những gì!” Mục Cảnh
Thiên nhấn mạnh từng chữ nói.
A Kiệt thoáng sửng sốt, lúc này mới khôi phục tinh thần: “Ý của tổng giám đốc chính là…theo dõi?”
“Đúng vậy!!!
“Được, tôi đã biết rồi!
Biết rằng Hạ Tử Hy mất tích, tâm trạng Mục Cảnh Thiên âm tình bất định, cho nên cậu cũng không dám hỏi nhiều, bảo như thế nào liền làm như thế đó.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Cảnh
Thiên liếc mắt về phía công ty Vinh Cẩm, hiện tại đã có mục tiêu vẫn tốt hơn rất nhiều, dù sao so với việc trong biển người không ngừng tìm kiếm cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
Tiểu Hy, anh nhất định sẽ không để em cứ như vậy rời khỏi anh!