Hai cảnh sát đều biết rõ Lý Tâm Khiết nóng nảy thế nào.
Gã trước mặt chắc chắn đã làm chuyện gì đó chọc giận đội trưởng. Nhưng gã này trông không giống tiểu nhân, cho dù thế nào cũng không động tay động chân. Nếu như làm ầm ĩ chuyện này lên thì Lý Tâm Khiết chính là người đuối lý.
Sau khi nghe đồng nghiệp thuyết phục, Lý Tâm Khiết cũng đã nhận ra chuyện không ổn, cuối cùng vẫn ngồi lên xe máy, buông tha cho Diệp Tuân.
"Tốt hơn hết là anh nên tuân thủ luật pháp và làm một công dân tốt, nếu không tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!", trước khi rời đi, Lý Tâm Khiết còn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tuân một cái.
Diệp Tuân mỉm cười rồi quay trở lại xe.
Sau đó Diệp Tuân dạo quanh thành phố Giang Hải vài vòng, khi trở lại công ty thì đã hơn ba giờ chiều, chẳng còn bao lâu nữa là tan sở.
Diệp Tuân vừa tới cửa liền nhìn thấy mấy người ở trạm gác đang tranh cãi với hai nhân viên bảo vệ.
Anh lái xe qua, Tưởng Chính Đức mồ hôi đầm đìa vừa nhìn thấy Diệp Tuân đi tới thì liền cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa, vội vàng lui ra ngoài than thở: "Anh Diệp, anh đã trở lại rồi, mau đến giúp một tay".
“Có chuyện gì vậy?”, Diệp Tuân hỏi.
Tưởng Chính Đức lặng lẽ chỉ vào một chàng trai trẻ mặc quần áo đắt tiền, trầm giọng nói: "Đó là Triệu Phong, bạn trai cũ của bộ trưởng Quan. Hắn ta là ông chủ của một công ty nhỏ sắp phá sản. Bộ trưởng Quan muốn chia tay với hắn ta, nhưng hắn ta sống chết không đồng ý, thường xuyên đến công ty quấy rầy bộ trưởng Quan, lúc thì đòi tiền, lúc thì đòi tái hợp. Bộ trưởng Quan cảm thấy rất phiền phức, đã ra lệnh cho bộ phận an ninh tuyệt đối không cho Triệu Phong vào trong, nhưng tôi có nói thế nào thì cũng không ngăn được!”
Diệp Tuân nhìn Triệu Phong, hắn ta có thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng ưa nhìn.
Mặc dù phá sản nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, trông hắn ta vẫn có khí chất oai phong rất ra dáng đại gia, những nhân viên bảo vệ thấp cổ bé họng này làm sao dám khiêu khích hắn?
Có ba bốn người đi theo sau lưng Triệu Phong, trong đó có một thanh niên tóc vàng đang xô đẩy một nhân viên bảo vệ khác, miệng còn không ngừng chửi bới. Người bảo vệ chất phác chỉ biết cười khổ chứ không dám đánh lại.
"Anh Diệp, giúp tôi với", Tưởng Chính Đức nói nhỏ.
Anh ta và những đồng nghiệp khác đều là những người chất phác, tất nhiên không dám khiêu khích đám người Triệu Phong, nhưng anh ta tin rằng Diệp Tuân nhất định không sợ hắn ta.
Diệp Tuân không nói lời nào, cũng không lập tức tỏ thái độ.
Đương nhiên anh cũng không hề để Triệu Phong vào trong mắt, anh chỉ cảm thấy mình đường đường là Minh Vương mà còn phải tự tay dạy dỗ một tên phá sản, chẳng phải quá mất mặt rồi hay sao?
Tưởng Chính Đức vội vàng nói: "Anh Diệp, chỉ có anh mới có thể xử lý được chuyện này. Anh giúp đỡ mọi người đi, tôi nhất định sẽ mời anh ăn khuya!"
Nhìn thấy Tưởng Chính Đức lo lắng đến trán toát mồ hôi, Diệp Tuân không đành lòng liền vỗ vai anh ta một cái rồi gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi".
Sau đó, Diệp Tuân đi thẳng vào trong đám người rồi kéo một đồng nghiệp khác ra sau lưng mình. Anh đứng đó nhìn về phía Triệu Phong, bình tĩnh nói: "Anh là Triệu Phong, sếp Triệu đúng không?"
Triệu Phong liếc nhìn Diệp Tuân, không thèm đáp lời.
Gã đàn ông nghèo túng này vẫn còn khá kiêu ngạo.
Gã tóc vàng đứng bên cạnh hắn ta hất hàm hỏi: "Mày là ai?"
“Tôi là bảo vệ ở đây”, Diệp Tuân nói.
"Mẹ nó, mày chỉ là thằng bảo vệ mà dám lên tiếng ở đây sao?"
"Mau biến đi cho tao, gọi quản lý của tụi mày đến đây!"
"Mày mà để tao nói thêm một câu nữa thì đừng trách tao đánh chết mày!"
Đám người đi theo Triệu Phong không ngừng chửi bậy.
Thấy Diệp Tuân không thể kiểm soát được tình hình, Tưởng Chính Đức và một đồng nghiệp khác vội vã chạy đến với khuôn mặt tươi cười, muốn nói vài câu xoa dịu.
Nhưng Tưởng Chính Đức vừa mở miệng, còn chưa kịp nói thì đã bị một gã tóc vàng đánh một bạt tai.
“Cút ngay!”, gã tóc vàng mắng Tưởng Chính Đức.
Diệp Tuân vốn định ra tay, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì anh lại ngừng một chút.
Đánh người không thể đánh vào mặt!
Diệp Tuân muốn xem Tưởng Chính Đức có thể chịu đựng được bao lâu.
Một người đàn ông dù lương thiện đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chịu nổi sự nhục nhã khi bị kẻ khác bạt tai.
Nếu như anh ta vẫn tiếp tục chịu đựng chuyện này thì sau này Diệp Tuân sẽ không thèm nhiều lời với loại người hèn nhát này nữa.
"Chết tiệt, con mẹ mày!"
Sau khi do dự hai giây, khuôn mặt Tưởng Chính Đức đỏ bừng, anh ta đã không thể chịu đựng được nữa liền hung hăng đấm vào mặt gã tóc vàng kia.
"Ối!", gã tóc vàng kêu la thảm thiết một tiếng rồi ôm mặt ngã ngồi xuống đất.