“Đình Đình, có chuyện gì vậy?”, thấy Quan Đình đi vào, Lê Tuyết Vi nhẹ nhàng hỏi.
Quan Đình không chỉ là trợ lý đáng tin cậy nhất của Lê Tuyết Vi mà còn là một trong số ít những người bạn của Lê Tuyết Vi. Vì vậy bình thường Lê Tuyết Vi rất thân thiết với cô ta.
Quan Đình do dự một lúc rồi nói: "Sếp Lê, một đồng nghiệp ở bộ phận an ninh đã bị cảnh sát bắt đi. Anh ấy đã bị oan. Tôi muốn nhờ luật sư Trần bảo lãnh cho anh ấy".
"Ý của cô là Diệp Tuân? Cô quen anh ta sao?", Lê Tuyết Vi hơi sửng sốt, cô không ngờ Quan Đình sẽ đến tìm sự giúp đỡ cho tên khốn đó.
"Đúng vậy", Quan Đình nói xong còn liếc mắt nhìn trưởng phòng Tào cùng đội trưởng Cao.
Hai người bọn họ biết rằng trưởng phòng Quan muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Lê cho nên hai người đã tự giác rời khỏi văn phòng.
"Cô làm như vậy nhất định là có lý do gì đó phải không?", Lê Tuyết Vi kỳ quái nhìn Quan Đình hỏi.
"Là do anh ta bị tôi liên lụy", Quan Đình khẽ thở dài nói: "Tổng giám đốc Lê, cô cũng biết gã bạn trai cũ Triệu Phong của tôi vẫn đang dây dưa không ngớt..."
Quan Đình giải thích chi tiết nguyên nhân và hậu quả của sự việc.
Nghe Quan Đình thuật lại, đôi lông mày của Lê Tuyết Vi càng lúc càng nhăn lại.
Hóa ra Triệu Phong cùng đám xã hội đen dám đến công ty cô gây hấn, còn đánh bị thương nhân viên bảo vệ, Diệp Tuân tức giận mới ra tay bảo vệ đồng nghiệp trong công ty.
Anh làm như vậy chẳng qua cũng là thực hiện đúng chức trách bảo an của mình trong công ty.
Quan Đình nói rằng một nhân viên bảo vệ tên là Tưởng Chính Đức đã bị đánh đến mức bê bết máu, còn các đồng nghiệp khác thì không dám chống cự vì thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, chỉ có Diệp Tuân đứng lên và một mình đối mặt với bảy tám tên xã hội đen.
Nghe vậy, Lê Tuyết Vi cũng có chút xúc động.
Lần đầu tiên cô mới phát hiện ra điểm sáng ở Diệp Tuân, anh dũng cảm, không sợ hãi và có trách nhiệm. Không thể phủ nhận rằng Diệp Tuân đúng là một người đàn ông thực thụ.
"Sếp Lê, Triệu Phong có quan hệ tốt với sở cảnh sát, chỉ cần hắn ta lên tiếng thì Diệp Tuân chắc chắn sẽ phải chịu khổ sở rất nhiều", Quan Đình khẽ nói: "Thật ra mà nói, chuyện hôm nay đều là do tôi, nếu như chuyện này liên lụy đến Diệp Tuân thì lương tâm của tôi sẽ rất cắn rứt".
"Tôi hiểu", Lê Tuyết Vi trầm ngâm, không nói thêm gì.
Mặc dù bây giờ cô đã biết rằng hai vụ đánh nhau bên ngoài công ty không phải là lỗi của Diệp Tuân.
Tuy nhiên anh chàng này lại có thái độ làm việc không tốt, không biết tôn trọng lãnh đạo và luôn khiến cô rất tức giận.
Sa thải hay không sa thải đây?
Nên gọi luật sư Trần bảo lãnh cho anh hay là để cho anh tự sinh tự diệt?
Trong một thời gian, Lê Tuyết Vi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
...
Phân cục ngoại ô phía Tây.
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ trước cửa, trong dàn âm thanh xe hơi đang phát một bản nhạc nhẹ du dương.
Ở ghế phó lái là một thiếu phụ xinh đẹp với mái tóc xoăn, khuôn mặt tỏa nắng, khí chất tao nhã. Cô ta khẽ nheo mắt, những ngón tay thon dài trắng như tuyết đang thong thả gõ nhịp theo điệu nhạc.
Một người đàn ông cường tráng cao hơn hai mét, vóc dáng đồ sộ như núi bước ra khỏi đồn cảnh sát, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Người đàn ông lực lưỡng có cái đầu bóng lưỡng, trên đỉnh đầu trọc có xăm một hình hoa sen đơn giản mà tao nhã, không hề phù hợp với vóc dáng bá đạo của anh ta.