• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh Tề bị Diệp Tuân đánh một cú khiến gãy mấy cái xương, đau đến mức không nói nên lời.

 

“Người của mày từng nói muốn tháo một cánh tay của các đồng nghiệp này của tao, vậy thì bây giờ tao cũng tháo một cánh tay của mày, có phải rất công bằng không?”, Diệp Tuân bình thản nói, chậm rãi túm lấy cánh tay anh Tề.

 

Ánh mắt anh Tề hiện lên vẻ sợ hãi, thốt ra vài chữ không rõ ràng: “Hu… Không… đừng…”

 

Diệp Tuân không cảm xúc nắm lấy cánh tay anh Tề mà vặn.

 

Một tiếng rắc vang lên, cánh tay anh Tề bị uốn cong một góc rất kỳ lạ, rõ ràng là đã gãy.

 

Anh Tề đau đớn gào lên, gương mặt méo mó vì đau, mồ hôi như tắm ướt đẫm cả người.

 

Căn cơ của anh Tề rất tốt, dù đau đến mức cả người run lên cũng vẫn có thể đứng vững, đổi thành người thường thì chắc đã ngất từ lâu rồi.

 

Đám bảo vệ và mấy người đàn ông cao lớn xung quanh đều khiếp sợ, không ít người thốt lên tiếng kinh ngạc nhưng bị uy thế của Diệp Tuân áp bức nên nhanh chóng im lặng.

 

Ánh mắt họ nhìn Diệp Tuân đều có vẻ kính sợ.

 

Nhất là đội trưởng Cao, cả người đều đang run rẩy.

 

Đại ca lợi hại như anh Tề mà Diệp Tuân nói muốn tháo khớp cánh tay hắn ta là không do dự ra tay ngay, mà ông ta trước kia còn kiêu ngạo dám hô to gọi nhỏ với Diệp Tuân, còn muốn trả thù Diệp Tuân?

 

Đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết.

 

Đội trưởng Cao vô cùng sợ hãi.

 

“Khá đấy, vẫn có thể đứng được”, Diệp Tuân buông anh Tề ra, châm một điếu thuốc, nở một nụ cười khiến người ta sợ hãi: “Hôm nay mày đánh đồng nghiệp của tao bị thương, có phải mày nên bồi thường tiền thuốc men không?”

 

Anh Tề nhịn đau hỏi: “Muốn, muốn bao nhiêu?”

 

“Tự mày xem mà làm, cút đi!”, Diệp Tuân vẫy tay, động tác tùy ý như thể đang đuổi đám ruồi bọ.

 

Đám người anh Hổ cố sức bò dậy đưa anh Tề đến bệnh viện, Tưởng Chính Đức cũng được đồng nghiệp đưa đến một bệnh viện khác.

 

Bệnh viện Nhân dân thành phố Giang Hải.

 

Cánh tay trái của anh Tề được bó bột thật dày, hắn ta nằm trên giường chợp mắt.

 

Trương Hổ bị thương ngoài da đã không có gì nghiêm trọng, hắn đứng ở ngoài nghe điện thoại, sau đó quay vào phòng bệnh, nói với anh Tề: “Anh, sếp Triệu gọi đến hỏi việc xử lý Diệp Tuân thế nào rồi”.

 

“Mày nói thế nào?”, Tề Vĩ nhắm mắt hỏi.

 

“Em nói gặp chút phiền phức, sếp Triệu nói anh ta tìm bạn của mình trong cục giúp đỡ chỉnh đốn cái tên Diệp Tuân đó”.

 

Nghe thế, Tề Vĩ vốn dĩ đang nhắm mắt giật mình, mở bừng mắt ra tức giận mắng: “Cái tên họ Triệu đó có phải bị điên rồi không? Hắn ta dám chọc vào Diệp Tuân? Một người mạnh như thế cũng là người mà hắn ta có thể chọc vào?”

 

“Anh đừng kích động”, Trương Hổ buồn bực hỏi: “Cái tên họ Diệp có gì giỏi chứ? Chẳng phải biết chút võ sao? Hắn có lợi hại thế nào cũng có thể đối kháng được với súng đạn sao?”

 

“Mày không phải người trong giới võ đạo nên không biết bản lĩnh của tông sư”, Tề Vĩ cau mày giơ tay phải ra, anh Hổ lập tức đỡ hắn ta ngồi dậy.

 

Tề Vĩ rít một hơi thuốc, không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt sầm xuống nói: “Tiểu Hổ, sau này bớt qua lại với cái tên sa cơ thất thế Triệu Phong kia đi, đó là một thằng ngu! Ông mày đây có quan hệ thân thiết với Cục phó Trương, nếu muốn dùng thế lực công khai thì còn có thể đến lượt hắn ta đi gọi điện sao? Loại đó có thể quen với người nào chứ, cùng lắm chỉ là một tên cảnh sát quèn”.

 

“Sao có thể hả anh…”, Tiểu Hổ ngỡ ngàng hỏi: “Em không biết cái tên họ Diệp kia có gì lợi hại? Tại sao anh cứ như đang sợ hắn thế, anh có thể nói rõ cho thằng em này nghe không?”

 

Tề Vĩ cười khổ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng nói: “Nếu tao không nhìn lầm thì Diệp Tuân là tông sư võ đạo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK