Nghe thấy lời nói tràn đầy uy hiếp của Lý Báo, đối mặt với uy áp của hắn, Diệp Tuân không những không thèm để ý, ngược lại còn cười khẽ một tiếng: “Hơi một tý là muốn đánh gãy tay chân người ta, tính tình giống y như Trương Hổ. Quả nhiên là thuộc hạ của lão đại. Xem ra tôi cần phải nói một tiếng với Tiểu Tề, thói quen này của mấy người không tốt chút nào, phải đổi”.
“Hắn đang nói gì vậy?”
Đám người Chu Hạo sửng sốt.
Tính tình giống Trương Hổ?
Tiểu Tề?
Trực tiếp gọi tên của anh Hổ thì cũng thôi đi, anh lại còn gọi anh Tề là Tiểu Tề?
Đúng là ngông cuồng vô biên mà!
“Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Tưởng Chính Đức khoác lác quen biết anh Tề thì cũng thôi đi, ngay cả Diệp Tuân nói khoác cũng không biết ngượng! Đúng là tên ngu si!”, Từ Oánh Oánh tức giận.
“Haiz, hai tên này ai cũng khoác lác rất giỏi, chờ lát nữa xem, kết cục của Diệp Tuân còn thảm hơn cả Tưởng Chính Đức”, Lý Phong lắc đầu.
“Tôi có nên cầu xin anh Báo tha thứ không? Nói không chừng anh ta sẽ khoan dung độ lượng, bỏ qua cho tôi?”, Lâm Hiểu Mạn hoàn toàn đánh mất lòng tin đối với Diệp Tuân, bắt đầu suy tính cách khác.
Một vài khách hàng trong quán bar sau khi nghe rõ Trương Hổ và anh Tề là ai, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Tuân trở nên vô cùng cổ quái.
Vốn trong này có không ít người đồng cảm với Diệp Tuân, nhưng sau khi nghe thấy lời này của Diệp Tuân, đồng cảm của bọn họ đều biến thành khinh bỉ.
Đây chính là một kẻ ngu!
Cái chết ập đến đầu rồi còn khoác lác! Đúng là thèm đòn!
“Mày dám bất kính với anh Tề? Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!”
“Thằng nhãi, họa từ miệng mà ra, quản tốt cái miệng nát của mày đi, hiểu không?!”
Mấy tên cao to bên cạnh Lý Báo đều bị chọc giận, từng người mắng lớn về phía Diệp Tuân.
“Tôi gọi hắn một tiếng Tiểu Tề, liên quan gì không? Bây giờ các người gọi Tề Vĩ đến đây, tôi gọi một tiếng Tiểu Tề ngay trước mặt hắn, các người nhìn xem hắn có cười đáp lại hay không?”, Diệp Tuân hời hợt búng tàn thuốc. Điếu thuốc này của anh hút hai hơi nữa là chỉ còn tàn thuốc.
Nhìn thấy Diệp Tuân không hề sợ hãi, trong bụng Lý Báo có chút hoài nghi, hắn lại hỏi thêm một câu: “Mày là ai?”
Diệp Tuân nói: “Tôi ấy hả? Diệp Tuân. Vốn là bảo vệ của công ty quốc tế Toàn Câu, bây giờ được điều đến bộ Công an”.
“Con mẹ nó, quả thật khốn nạn!”
“Một tên bảo vệ thôi mà? Đúng là điên rồi!”
“Anh Báo, đừng phí lời với hắn, giết hắn đi!”
Đám người Chu Hạo và mấy tên cao to đi theo Lý Báo tinh thần lập tức phấn chấn.