• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện gì thế này?”, chủ quán cơm hoảng sợ nhìn Diệp Tuân. 

Diệp Tuân cười ha hả nói: “Đánh đuổi mấy tên không có mắt thôi, ngại quá, dọa anh rồi”. 

Chủ quán cơm nhìn bốn tên đàn ông ngã xuống đất không dậy nổi, thấy Diệp Tuân nở nụ cười hiền lành, đánh bạo hỏi: “Người anh em này, sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?” 

Diệp Tuân không chút hoang mang nói: “Tôi ra tay có chừng mực, sẽ không chết người, yên tâm đi”. 

Lúc này chủ quán cơm mới thoáng yên tâm. 

Diệp Tuân đưa cho anh ta một điếu thuốc, cười nói: “Ông chủ, xào cho tôi hai món, một chay một mặn, món gì thì tùy anh sắp xếp”. 

“Được, mời vào bên trong”. Chủ quán cơm nhận lấy điếu thuốc, vô cùng khách khí mời Diệp Tuân đi vào. 

Diện tích quán ăn không lớn, nhưng quét dọn cũng khá sạch sẽ. 

Chủ quán cơm đi ra sau bếp dặn đầu bếp xào món ăn, sau đó lại xách một chai Kiếm Nam Xuân đi ra. 

“Người anh em này, uống chút rượu không?”, chủ quán cơm hỏi. 

“Có”. Diệp Tuân gật đầu. 

Chủ quán cơm ngồi ở bên cạnh Diệp Tuân, cười nói: “Rượu này tôi tặng, chúng ta kết làm bạn bè, tôi tên là Hoàng Kiến Minh”. 

Diệp Tuân cười nói: “Diệp Tuân”. 

Uống một chén rượu, chủ quán cơm lộ vẻ lo lắng nhắc nhở Diệp Tuân: “Mấy tên kia là người của anh Tề, danh tiếng của anh Tề trong vùng này vô cùng vang dội, hắc đạo bạch đạo đều rất lớn mạnh, cậu tốt nhất nên kiềm chế một chút”. 

“Cảm ơn đã nhắc nhở”, Diệp Tuân mỉm cười, trong lòng lại đang suy nghĩ, lại là anh Tề này. 

Vốn dĩ Diệp Tuân hoàn toàn không coi anh Tề này ra gì, nhưng thấy chủ quán cơm vừa nghe thấy tên hắn ta đã sợ hãi như vậy, Diệp Tuân cảm thấy vẫn nên giải quyết tên kia cho ổn thỏa. 

Thế là Diệp Tuân hỏi: “Ông anh, anh biết anh Tề này ở đâu không?” 

“Không biết”, Hoàng Kiến Minh lắc đầu. 

Diệp Tuân hơi tiếc nuối, anh vừa mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, tìm không ra người của anh Tề, đành phải tạm gác chuyện này sang một bên. 

Ăn cơm xong, Diệp Tuân trở về biệt thự. 

Anh biết Lê Tuyết Vi sống ở trong căn biệt thự số mười sáu, đó là căn biệt thự giá trên trời với diện tích hơn ngàn mét vuông, nơi tốt như vậy không ở mà đi ở khách sạn, Diệp Tuân sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. 

Bảo vệ ở cửa vào thay ca rồi, nhìn thấy khuôn mặt lạ hoắc của Diệp Tuân thì hơi nghi ngờ, nhưng mà vẻ ngoài Diệp Tuân đẹp trai, trên mặt luôn nở nụ cười khiến người ta sinh lòng thân thiết, cho nên cũng không ngăn cản gì, để anh ghi tên lại rồi thả cho vào. 

Sau khi vào hoa viên Cẩm Tú, Diệp Tuân đi thêm hai cây số mới đến biệt thự số mười sáu. 

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, mang phong cách châu Âu, có vườn hoa và hồ bơi ngoài trời, trang trí mang nét cổ điển mà đoan trang, không hề có chút hơi thở xa hoa nào, nhưng mỗi một chi tiết đều lộ rõ phẩm chất tao nhã. 

Diệp Tuân ấn chuông cửa. 

Thoáng chốc, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề ra mở cửa, nhìn thấy Diệp Tuân thì cười hỏi: “Là cậu Diệp à? Mợ chủ nói hôm nay cậu trở về, mau vào đi”. 

“Chào dì, tôi không phải cậu ấm gì đâu, dì gọi tôi Tiểu Diệp là được”. Diệp Tuân cười hỏi: “Không biết phải xưng hô với dì thế nào?” 

“Tôi tên là Trần Thục Mai, nếu cậu Diệp không chê, gọi tôi dì Trần là được, cô chủ vẫn luôn gọi như vậy”. Trần Thục Mai nhiệt tình nói rồi tiếp đón Diệp Tuân vào cửa. 

Diệp Tuân và Trần Thục Mai trò chuyện đôi câu, sau đó Trần Thục Mai dẫn anh đến một căn phòng trên tầng hai: “Cậu Diệp, đây là phòng ngủ của cậu, cậu xem có hài lòng không?” 

Phòng ngủ được trang trí rất ấm áp, đầy đủ đồ dùng cần thiết, ga giường và vỏ chăn đều là mới, hơn nữa còn tỏa ra mùi nắng, rõ ràng đã được phơi nắng. Trên bệ cửa sổ đặt ba chậu hoa, hoa tươi đua nở chập chờn bên cửa sổ, trông rất có phong cách. 

Diệp Tuân nhìn ra được, dì Trần tốn rất nhiều công sức trong việc trang trí căn phòng này, anh chân thành cảm ơn: “Rất hài lòng, nhất là mấy chậu hoa này, tôi rất thích. Dì Trần vất vả rồi, cảm ơn dì”. 

“Cậu Diệp khách sáo quá, cậu thích là tốt rồi”, Trần Thục Mai tươi cười rạng rỡ nói: “Cậu cứ nghỉ một lát, tôi xuống nấu cơm, cô chủ vẫn chưa ăn cơm tối”. 

“Được, dì Trần cứ làm việc của mình đi”, Diệp Tuân mỉm cười nói. 

Dì Trần xuống phòng bếp dưới tầng một nấu nướng, Diệp Tuân nghỉ ngơi chốc lát rồi đi dạo bên trong biệt thự. 

Mỗi khi đến một nơi mới, chuyện đầu tiên Diệp Tuân làm là làm quen với hoàn cảnh nơi đó. Thói quen này đã ăn sâu vào trong xương tủy anh rồi. 

Biệt thự rất lớn, nhưng phần lớn các gian phòng đều không có người ở. 

Diệp Tuân đi ngang qua mấy phòng trống, nghe thấy gian phòng phía trước có tiếng động, cộng thêm cửa cũng không khóa, cho nên mở cửa nhìn thử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK