Diệp Tuân nói: "Cô trông đẹp như vậy, không cho đàn ông nhìn thì đáng tiếc".
"Cút ngay cho tôi!", cuối cùng Lê Tuyết Vi cũng không nhịn được mà nổi giận, vỗ mạnh lên bàn quát.
"Cút là không thể cút rồi đó. Song, nếu giờ cô đồng ý để tôi làm tài xế của mình và trả cho tôi một tháng tiền lương thì tôi có thể đi ngay. Nhận tiền mà khỏi làm, sướng biết mấy", Diệp Tuân hoàn toàn không định đi, còn vắt chân nhìn ngó khắp nơi!
"Tôi đã có hai tài xế rồi, không cần nữa!", Lê Tuyết Vi cả giận nói.
"Vậy à, hay là để tôi làm thư ký cho cô nhé?", Diệp Tuân cười: "Tuy tôi chưa từng học thư ký, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ, người lại thông minh, chắc chắn có thể nhanh chóng thích ứng công việc. Dù thư ký rất vất vả, ban ngày có việc thư ký làm, đến tối không việc gì cũng thư ký. Nhưng tôi không phải loại người hay tính toán chi li, chịu thiệt chút cũng không sao".
Lê Tuyết Vi gần như giận điên người, tên khốn vô liêm sỉ này!
"Tôi cảnh cáo anh, mau cút cho tôi! Không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đó!", Lê Tuyết Vi tức giận đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi quát.
"Cô có gọi ông trời đến cũng vô dụng thôi", Diệp Tuân chẳng thèm để ý nói.
Lê Tuyết Vi quyết định gọi bảo vệ, giơ tay ấn chuông cảnh báo trên bàn làm việc. Nhưng ngay sau đó, điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
Số điện thoại hiển thị người gọi đến là mẹ.
Lê Tuyết Vi hít sâu một hơi, ráng làm cho mình bình tĩnh lại rồi bắt máy.
"Tuyết Vi, cậu Diệp đã đến chưa?", Hứa Tư ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Mẹ, anh ta đến rồi, nhưng người này rõ ràng là một tên vô liêm sỉ".
"Có phải có gì hiểu lầm rồi không?", Hứa Tư khó hiểu hỏi.
Hứa Tư cực kỳ tin tưởng lão K, tuy đã không gặp nhau cả mười năm, nhưng bà ấy vẫn độc thân và yêu ông ấy. Một thanh niên mà cả lão K cũng khen nức nở thì đương nhiên sẽ không kém.
"Không phải hiểu lầm. Mẹ, mẹ mà gặp thì cũng sẽ biết anh ta là loại người nào thôi", Lê Tuyết Vi bực bội nói.
Hứa Tư chần chờ nói: "Cậu Diệp là người mà mẹ mất rất nhiều công sức mới mời đến được. Một cao thủ như cậu ấy chịu hạ mình đến đã rất tốt rồi. Tuyết Vi, con đừng bướng bỉnh nữa".
Lê Tuyết Vi vội nói: "Con không cần anh ta bảo vệ mình, con thật sự không cần loại người như vậy đến bảo vệ con. Con có thể bỏ một số tiền lớn mời vệ sĩ nổi tiếng ở nước ngoài về..."
Hứa Tư nghiêm khắc bảo: "Tuyết Vi, ngoan, nghe lời! Không thì mẹ sẽ giận đó".
"Nhưng mà... mẹ, mẹ nghe con nói đã..."
Lê Tuyết Vi còn định nói gì đó, nhưng Hứa Tư chỉ nghiêm khắc răn dạy một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
Lê Tuyết Vi ngây người nhìn điện thoại trong tay một lúc lâu.
Mẹ là một người dịu dàng, hiền lành và thấu tình đạt lý nên vẫn chưa đối xử với mình như vậy bao giờ. Nhưng hôm nay, thế mà lại vì một tên vô liêm sỉ nổi giận với mình?
Đều là tại tên khốn kia hết!
Lê Tuyết Vi quay đầu lại bực tức trừng Diệp Tuân.
Diệp Tuân cười tủm tỉm nhìn cô, mặt mày đầy hài hước: "Sao, bị mắng hả? Tuyệt đối đừng có khóc nhè đó".
Khóc cái đầu nhà anh! Cái tên khốn kiếp!
Lê Tuyết Vi vươn tay đè lên ngực, thầm nói không nên tức giận, đừng vì loại người đó mà tức ra bệnh.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Anh muốn nhận lời mời làm tài xế đúng không?"
"Đúng thế".
"Được rồi, anh đến chỗ trưởng phòng Tào của phòng bảo vệ báo tên đi".
Diệp Tuân buồn bực hỏi: "Tại sao phải đến phòng bảo vệ báo tên?"
Lê Tuyết Vi cố nhịn nói: "Tài xế của công ty chúng tôi đều là vệ sĩ. Thế nên, tài xế cũng là một phần của phòng bảo vệ, hiểu chưa?"
"Sao không nói sớm", Diệp Tuân nói xong bèn đứng dậy, chẳng thèm chào hỏi đã nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại Lê Tuyết Vi ở trong văn phong tức muốn chết.
...
Diệp Tuân đi đến văn phòng của đội bảo vệ, tìm trưởng phòng Tào.
Trưởng phòng Tào Cương là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, có khuôn mặt ngăm đen, nghiêm túc ít nói.
Cũng không biết Lê Tuyết Vi đã nói gì với Tào Cương, thái độ của ông ta rất chung chung.
"Lát nữa sẽ bảo đội trưởng Cao dẫn cậu đến chỗ nhân sự làm thủ tục rồi đi nhận đồng phục. Sau đó, đến cổng đứng gác", Tào Cương nói.
Diệp Tuân hỏi: "Tài xế cũng phải gác hả?"