• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi mất đi người bạn tốt nhất trên đời của mình, Diệp Tuân đã thề là sau này sẽ không để ai chịu liên lụy vì mình. Nhưng hôm nay, Tưởng Chính Đức lại bị đánh thành thế này do anh. 

Nghĩ như thế, một cỗ sát khí mạnh mẽ dâng lên trong lòng Diệp Tuân, nhưng biểu cảm ngoài mặt của anh vẫn bình thản, không nhìn ra cảm xúc. 

Lúc này, đội trưởng Cao dẫn theo những đồng nghiệp khác vội vàng chạy tới. 

Công ty quốc tế Hoàn Cầu phát triển thịnh viện, chỉ đội bảo vệ thôi đã có mấy chục người. Đội trưởng Cao nghe nói tình hình dưới lầu không ổn thì nhanh chóng xuống dưới, triệu tập thêm mười mấy người. 

Nhưng khi thấy mặt sẹo và anh Tề đứng phía sau gã, đội trưởng Cao lập tức há hốc miệng. 

“Anh Hổ, anh Tề, có gì từ từ nói!”, đội trưởng Cao lớn gan khuyên nhủ. 

Mặt sẹo liếc đội trưởng Cao một cái, vẻ mặt ngạo mạn: “Mày là ai? Quen tao à?” 

Đội trưởng Cao cười nịnh nói: “Tôi là Cao Minh - đội trưởng bảo vệ, kiếm cơm ở đây thì sao có thể không biết anh Tề và anh Hổ chứ ạ!” 

Cao Minh từng nghe nói về anh Hổ nhưng anh Hổ này hiển nhiên không biết ông ta, thái độ vẫn rất hống hách: “Hôm qua thằng nào đánh bị thương sếp Triệu và anh em của tao? Giao người ra đây!” 

“Cái gì? Còn xảy ra chuyện như thế sao?”, đội trưởng Cao hoảng hốt, liên tục xin lỗi: “Anh Hổ, vô cùng xin lỗi! Tôi lập tức đi điều tra việc này, nếu để tôi biết tên nào có mắt như mù dám đụng sếp Triệu và anh em của anh Hổ, tôi chắc chắn sẽ đuổi cổ tên đó!” 

Anh Hổ hừ lạnh: “Mày cho rằng đuổi cổ là xong à! Nào dễ ăn vậy hả! Không chỉ giao người ra bắt dập đầu xin lỗi mà còn phải bồi thường hai trăm ngàn tiền thuốc men nữa đấy!” 

Hai trăm ngàn đâu phải con số nhỏ, đội trưởng Cao sửng sốt một chút rồi lại cười nịnh: “Phải rồi, phải rồi! Anh Hổ, anh nghỉ ngơi một chút, tôi đi điều tra ngay!” 

Đội trưởng Cao vội đi hỏi các nhân viên an ninh xem có ai biết chuyện hôm qua không. 

Nhưng người biết chuyện là Tưởng Chính Đức lại câm như hến, không chịu nói gì. 

Một chứng nhân khác là lão Lý thì sợ tới mức cả người run rẩy, ông ta sợ anh Tề nhưng cũng biết Diệp Tuân không phải loại dễ chọc vào. Ông ta cực kỳ rối rắm, lén đánh giá Diệp Tuân nhưng không dám mở miệng. 

Còn một kẻ khác đang đánh giá Diệp Tuân, là anh Tề. 

Anh Tề đứng phía sau đám người hút thuốc, hoàn toàn không nhúng tay vào việc giao tiếp giữa đàn em và đội trưởng Cao, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo âm tà nhìn Diệp Tuân vài lần. 

Diệp Tuân nhìn anh Tề một cái, trong lòng có chút kinh ngạc. 

Nội kình tiểu thành sao, không ngờ ở thành phố Giang Hải nhỏ bé này còn có cao thủ như vậy. 

“Mẹ nó! Rốt cuộc hôm qua thằng ôn nào động tay! Dám làm không dám nhận à! Mau đứng ra, đừng để liên lụy người khác!”, sau khi hỏi nhiều lần mà không có kết quả, đội trưởng Cao giận tới mức la hét. 

“Là tôi!”, Diệp Tuân nhả ra một vòng khói, hờ hững lên tiếng. 

Đội trưởng Cao lập tức nhìn về phía Diệp Tuân, hung hăng trừng anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, lại là tên này! 

“Mẹ nó, cậu đúng là to gan lớn mật!”, đội trưởng Cao tức tối mắng: “Dám đụng vào đàn em của anh Tề và anh Hổ nữa chứ? Cậu chán sống rồi sao! Mau khấu đầu xin lỗi anh Hổ đi!” 

“Khấu đầu xin lỗi! Không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu!”, Diệp Tuân nhìn đội trưởng Cao, trào phúng: “Đương nhiên nếu ông muốn thì tôi cũng chẳng ngăn cản”. 

“Diệp Tuân! Cậu đừng ngông cuồng!”, đội trưởng Cao tức giận: “Cậu có biết đắc tội anh Tề và anh Hổ là chuyện đáng sợ thế nào không?” 

Anh Hổ đứng cạnh cũng mất kiên nhẫn: “Câm mồm hết đi!” 

Gã chỉ tay về phía Diệp Tuân, quát với mấy tên cường tráng khác: “Còn ngẩn người làm gì? Đánh, đánh đến chết! Chết rồi tao chịu cho!” 

Bảy, tám người đàn ông lực lưỡng thét lớn rồi lao về phía Diệp Tuân. 

Đám đông như sói như hổ này phóng vào trong đám người. 

Đội trưởng Cao sợ tới run lẩy bẩy, vội chạy sang một bên, lo mình sẽ bị liên lụy. 

Những bảo vệ khác có chút do dự, muốn hỗ trợ nhưng lại không dám đắc tội anh Tề. Thế lực của anh Tề quá khổng lồ, dân thường như họ sao dám trêu vào? 

Tưởng Chính Đức nóng lòng như bị lửa đốt, bảy, tám tên vạm vỡ này là đàn em tinh nhuệ dưới trướng anh Tề, hoàn toàn không phải là cấp bậc mà mấy tên tôm tép lông vàng hôm qua so được. 

Tưởng Chính Đức cũng không quá đánh giá cao Diệp Tuân, anh ta bị hai đấm của anh Tề đánh cho mềm xương, giờ đứng cũng là gắng gượng, hoàn toàn không thể giúp được gì, chỉ có thể nôn nóng hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK