“Anh Báo này quá kinh khủng, nghe nói hắn là một người xuất thân trong một thôn nhỏ ở tỉnh Tương Nam, đến từ Giang Hải, dựa vào hai quả đấm đã khuất phục được một nửa thế lực Tây Giao! Nếu không phải về sau gặp phải anh Tề rồi bị thua, hôm nay lão đại Tây Giao không phải anh Tề mà là Lý Báo hắn!”
“Không sai! Anh Tề có thuộc hạ đắc lực như Lý Báo mới có thể thống nhất được thế lực Tây Giao!”
“Lý Báo không chỉ có thể đánh, hơn nữa lòng dạ ác độc, mấy năm nay người bị hắn phế bỏ ít nhất có ba bốn chục người. Hắn trước giờ không dễ ra tay, nhưng một khi ra tay sẽ chặt đứt tay chân, vì vậy người của thế lực khác thà đối mặt với anh Tề chứ không muốn động tay với Lý Báo. Thuộc hạ của anh Tề còn có chừng mực, nhưng Lý Báo động vào thì chính là kẻ điên!”
Những khách hàng không hiểu rõ tình hình nghe xong mấy thứ này, tất cả đều bị dọa tái mặt, sợ chọc phải tên điên Lý Báo này.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, ngay cả đám người đang cười đùa khiêu vũ, toàn bộ đều im lặng.
Chỉ có đám người Chu Hạo mặt lộ vẻ vui mừng, vẫy vẫy tay thật mạnh, lớn tiếng hét: “Anh!”
Lý Báo dẫn mấy tên đàn ông cao lớn đi về phía Chu Hạo, đám người xung quanh đều rất khôn khéo tự động nhường đường.
Lý Báo nhìn thấy hai nhóm người Lý Phong và Chu Hạo đứng sóng đôi, hắn thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Hạo chỉ vào Tưởng Chính Đức, hừm lạnh: “Em muốn mời mấy em gái này nhảy một bài, ai ngờ tên ngốc này lao ra muốn đánh nhau, còn nói hắn quen anh Tề và anh Hổ”.
Lý Báo liếc nhìn Tưởng Chính Đức, bật cười: “Người ở vùng đất này ai chả biết anh Tề, vấn đề là anh ta quen anh không?”
“Biết, bọn họ biết tôi”, Tưởng Chính Đức vội vàng nói.
Lý Báo không thèm để ý Tưởng Chính Đức, ánh mắt hắn rơi trên người ba cô gái Lâm Hiểu Mạn, đánh giá một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lâm Hiểu Mạn.
“Em gái này trông không tệ, tối nay cô là của tôi”, Lý Báo nhìn Lâm Hiểu Mạn nhếch miệng cười, lộ ra răng trắng sắc nhọn như dã thú, cực kỳ dọa người.
“Anh, mắt tốt thật!”, ngoài mặt Chu Hạo đang cười, nhưng cực kỳ đau lòng. Hai anh em nhà này không hổ là có quan hệ máu mủ, quan niệm thẩm mỹ đồng đều khiến người ta sợ hãi.
Vốn dĩ Chu Hạo đã nhìn trúng Lâm Hiểu Mạn, nhưng nếu Lý Báo đã mở miệng, Chu Hạo cũng chỉ có thể biết điều nhường lại. Lâm Hiểu Mạn sợ hãi mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng.
Đám người Lý Phong và Trương Na vô cùng sợ hãi. Bọn họ biết, hôm nay Lâm Hiểu Mạn gặp phải tai ương rồi. Lời của Lý Báo ở trong quán bar này giống như thánh chỉ, không ai dám cãi lại, cũng không cãi được.
Tưởng Chính Đức nhắm mắt nói: “Anh Báo, anh Tề và anh Hổ thật sự biết tôi. Các cô ấy là bạn tôi, anh nể mặt…”
“Nể mặt? Mày là cái thá gì?”, sắc mặt Lý Báo trầm xuống, không thèm nhìn Tưởng Chính Đức, sau đó đánh một quyền trên mặt Tưởng Chính Đức, lập tức khiến máu mũi anh ta chảy giàn giụa.
Tưởng Chính Đức kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất, anh ta nhịn đau muốn bò dậy, Lý Báo đá ra một cước, bụp một tiếng, đá Tưởng Chính Đức ra xa mấy mét.
Lúc đánh người, ánh mắt Lý Báo từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và đùi đẹp trắng như tuyết của Lâm Hiểu Mạn, không thèm nhìn Tưởng Chính Đức.
Lợi hại vậy?!
Khách hàng trong quán bar cũng bị dọa đến ngây ra.