• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng Quan Đình vẫn giữ lễ phép, dịu dàng nói: “Tôi có chút việc tìm anh, nơi này không tiện nói chuyện, anh có thể đi đến văn phòng tôi một chuyến không?” 

“Đương nhiên có thể”, Diệp Tuân gật đầu. 

Diệp Tuân đi theo Quan Đình vào thang máy lên tầng, sau đó đi đến văn phòng của cô ta. 

Khi đi ngang qua khu làm việc của phòng PR, Diệp Tuân liếc nhìn vài lần, phát hiện hầu hết người ngồi bên trong đều là phụ nữ, hơn nữa nhân viên nữ xinh đẹp nhất công ty đều tập trung ở nơi này, vô cùng thích mắt. 

Tiến vào văn phòng, sau khi mời Diệp Tuân ngồi xuống, Quan Đình điềm đạm hỏi: “Muốn uống chút gì không?” 

“Không cần”. Diệp Tuân lắc đầu, ngồi xuống hỏi: “Không biết trưởng phòng Quan có việc gì?” 

“Tôi muốn nói tiếng cảm ơn với anh”, Quan Đình dịu dàng nói. 

Diệp Tuân hơi suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Là bởi vì chuyện của Triệu Phong hôm qua?” 

Quan Đình khẽ gật đầu, trong mắt lóe vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi, sau đó xốc tinh thần nói: “Bởi vì chuyện riêng của tôi mà quấy nhiễu tới trật tự của công ty hết lần này đến lần khác, trong lòng tôi luôn thấp thỏm không yên. Triệu Phong kia…” 

Nói đến đây, Quan Đình dừng lại, dù sao cô ta và Diệp Tuân cũng không thân quen, không tiện nói quá nhiều. Cô ta nhìn Diệp Tuân nhắc nhở: “Triệu Phong không phải người tốt lành gì, tôi lo lắng anh sẽ gặp phiền phức”. 

“Nào có phiền phức gì!”, Diệp Tuân không để bụng mỉm cười. 

Quan Đình nói không sai, tối qua thằng nhãi Triệu Phong kia đã nhờ anh Tề gì đó phái người tìm anh gây sự, nhưng mà trong mắt Diệp Tuân, chuyện kia căn bản không được coi là phiền phức gì. 

Thấy Diệp Tuân không để ý đến nhắc nhở của mình, Quan Đình đành phải trịnh trọng nhắc nhở lần nữa: “Diệp Tuân, mấy ngày nay anh nhất định phải cẩn thận chút. Lỡ như gặp phải chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho các đồng nghiệp. Tôi đã có lời với trưởng phòng Tào, anh ta sẽ giúp đỡ”. 

Tào Cương sẽ giúp đỡ? 

Diệp Tuân đoán chừng cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng đây là lòng tốt của Quan Đình, anh cũng không thể nói toẹt ra, chỉ mỉm cười gật đầu. Lúc này, điện thoại di động của Diệp Tuân bỗng nhiên vang lên. 

Diệp Tuân nhận điện thoại, là đồng nghiệp lão Lý gọi tới, chỉ nghe thấy lão Lý lo lắng nói: “Tiểu Diệp, mau chóng ra ngoài cửa, xảy ra chuyện rồi!” 

“Được, tôi ra ngay đây”. Diệp Tuân đứng dậy, nói với Quan Đình: “Trưởng phòng Quan, bên dưới có chút việc, tôi đi xử lý đã”. 

“Vậy anh đi làm việc đi”, Quan Đình gật đầu. 

Diệp Tuân nhanh chóng xuống tầng, vừa ra đến đại sảnh đã nhìn thấy năm, sáu người đàn ông cường tráng đứng ở trạm gác bên kia, bọn họ hung hăng hùng hổ vây quanh mấy bảo vệ, chửi mát kháy khịa. 

Diệp Tuân đến gần xem xét, sau đó khẽ nhíu mày lại. 

Chỉ thấy lão Lý và hai bảo vệ nơm nớp lo sợ ngồi xổm trên mặt đất. 

Mấy người đàn ông kia có khuôn mặt hung ác, thoạt nhìn cũng không phải hạng dễ chọc gì, tay ai nấy đều cầm ống thép hoặc gậy bóng chày, diễu võ giương oai. 

Diệp Tuân châm thuốc, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” 

Mấy người đàn ông kia trông thấy dáng vẻ Diệp Tuân rất gì và này nọ nên đoán chừng cũng là lãnh đạo nhỏ gì đó, một tên mặt sẹo trong đó nhìn Diệp Tuân nói: “Hôm qua anh em của tao bị bảo vệ nơi này của bọn mày đánh bị thương, bọn tao tới nơi này chính là muốn một lời giải thích rõ ràng”. 

Diệp Tuân bình tĩnh hỏi: “Anh muốn lời giải thích như thế nào?” 

Mặt sẹo nói: “Giao tên đánh người kia ra, quỳ xuống dập đầu ba cái. Mặt khác, bồi thường hai trăm ngàn tệ tiền thuốc men”. 

Hai trăm ngàn?! 

Lão Lý và những đồng nghiệp khác đều sợ choáng váng. 

Đây là tới bắt vạ đó à? 

“Nếu như tôi nói không thì sao?”, Diệp Tuân cười híp mắt hỏi. 

Mặt sẹo sững sờ, sau đó lộ vẻ âm u nói ra: “Vậy tất cả đám bọn mày, có người nào tính người đó, ai cũng sẽ bị đánh gãy một cánh tay!” 

“Mạnh miệng lắm!”, Diệp Tuân khẽ cười một tiếng. 

Lúc này, ba người đàn ông từ trong hẻm nhỏ bên cạnh đi ra. 

Dẫn đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc kiểu húi cua, khuôn mặt âm tàn lạnh lẽo. 

Theo sau hắn ta là hai người đàn ông cường tráng, mặc áo sát nách, cánh tay và lồng ngực đều có hình xăm. 

Hai người đàn ông cường tráng kéo theo một người, cả mặt cả đầu người kia đều là máu, mặc đồng phục bảo vệ, chính là Tưởng Chính Đức. 

Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu kia, mặt sẹo và mấy người đàn ông cường tráng lập tức đồng thanh hô lên: “Anh Tề”. 

Anh Tề khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía cửa. 

Mặt sẹo chỉ vào Tưởng Chính Đức mà cười khẩy: “Thấy rồi chứ? Đây chính là kết cục của việc dám to gan phản kháng!” 

Diệp Tuân khẽ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng anh bùng cháy dữ dội. 

Hôm qua, người dạy dỗ Triệu Phong và thuộc hạ của anh Tề chính là Diệp Tuân anh, nhưng hôm nay lại liên lụy khiến Tưởng Chính Đức gặp tai vạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK