Diệp Tuân không quá quan trọng hóa chuyện trinh trắng, ngược lại, anh cảm thấy sự non nớt trong tình dục mới là rắc rối.
Nếu người lên giường với anh không phải là Quan Đình mà là phụ nữ thành thục như Nạp Lan Uyển Thanh thì chắc chắn Diệp Tuân sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Giữa người trưởng thành với nhau, vận động trên giường một chút là chuyện rất bình thường, sau đó cả hai không còn liên quan gì nữa.
Nhưng với những người ngây thơ trinh trắng thì lại khác.
Dù sao mình đã cướp mất lần đầu tiên của người ta, nếu cô ta nhất quyết muốn mình chịu trách nhiệm thì phải làm sao?
Trong khi Diệp Tuân hơi đau đầu vì chuyện này, Quan Đình ngẩng đầu lên, cô ta như đã bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Tên khốn nạn Nick đó đâu?”
“Tôi bảo hắn cút đi rồi”, Diệp Tuân nói.
Quan Đình tức giận: “Anh cứ thế để hắn đi mất à?”
Diệp Tuân hỏi: “Nếu không thì còn có thể thế nào? Xong chuyện, cô vẫn chưa tỉnh táo, tôi chỉ có thể ở bên cạnh canh chừng cô, không đi đâu được, còn mỗi cách bảo hắn cút đi thôi”.
Quan Đình siết chặt nắm đấm, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống, cô ta không cam lòng để tên đầu sỏ chạy mất như thế, nhưng việc đã đến nước này cũng không còn cách nào khác.
Một lúc sau, Quan Đình hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Mời anh ra ngoài cho, tôi muốn mặc quần áo”.
“Quần áo của cô đã bị chính cô kéo rách hết rồi, không mặc được nữa”, Diệp Tuân nói.
Mặt Quan Đình đỏ bừng, không ngờ mình trước đó lại điên cuồng như thế… đúng là xấu hổ chết mất thôi!
Diệp Tuân nói: “Tôi đi mua giúp cô?”
Quan Đình do dự, sau đó gật đầu: “Được thôi… Ờm, anh biết mua kích cỡ gì không?”
Diệp Tuân nhếch môi: “Tôi đã tự tay đo rồi, dĩ nhiên là biết”.
“Cút!”, mặt Quan Đình đỏ rực như có thể nhỏ ra máu, túm lấy gối ném về phía Diệp Tuân.
Diệp Tuân né sang một bên rồi chạy đến sau cửa, trước khi đóng cửa còn có lòng tốt nhắc nhở: “Cô đang không mặc đồ”.
“Khốn nạn!”, thấy cửa phòng đã đóng, Quan Đình tức giận gào lên.
Không lâu sau, Diệp Tuân đã mua quần áo về cho Quan Đình.
Quan Đình ăn mặc chỉnh tề xong thì bước ra khỏi phòng, đến phòng khách cũng không thèm nhìn Diệp Tuân một cái là đã đi thẳng tới cửa phòng.
“Khoan đã!”, Diệp Tuân bỗng lên tiếng.
Quan Đình nhíu mày nhìn anh.
Diệp Tuân vươn một tay ra nói: “Trưởng phòng Quan, ba ngàn tệ”.
“Gì cơ?”, Quan Đình sửng sốt, sau đó hơi không vui nói: “Bộ đồ chẳng nhãn chẳng hiệu này của anh cũng tốn hết ba ngàn?”
“Không không, cô hiểu lầm rồi!”, Diệp Tuân nghiêm túc nói: “Quần áo tôi mua đại không đáng giá mấy ngàn, xem như tặng cô nhưng tiền cô ngủ với tôi thì nên đưa chứ? Ba ngàn không nhiều thật mà, nể tình cô là lãnh đạo của tôi, tôi chỉ lấy giá hữu nghị thôi”.
Quan Đình cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Anh ta hưởng lợi nhiều như thế mà còn đòi tiền mình? Anh ta nghĩ đây là phú bà gọi trai lơ sao? Còn giá hữu nghị?
“Diệp Tuân, anh đừng quá đáng”, đôi mắt xinh đẹp của Quan Đình hiện lên vẻ tức giận.
“Tôi quá đáng?”, Diệp Tuân uất ức: “Cô ăn xong rồi chùi mép chạy làng mới là quá đáng”.