Chỉ là dù anh có lợi hại như thế nào, tuyệt đối cũng không thể là đối thủ của anh Tề.
Nghĩ tới đây, không ít người bắt đầu lo lắng cho Diệp Tuân.
Có thanh niên gan lớn trốn trong đám người gào lên: “Anh chạy đi. Anh Tề đến thì anh cũng xong đời!”
“Đúng vậy. Đi nhanh lên đi!”, Lại có một người lên tiếng nhắc nhở.
Nghe được nhắc nhở của mọi người, Diệp Tuân bước đi.
“Có bản lĩnh thì đừng chạy!”, một tên thuộc hạ của Lý Báo hét lớn.
“Ai nói tôi muốn chạy?”, Diệp Tuân thản nhiên cười.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, nơi Diệp Tuân đi đến không phải cửa lớn quán bar, mà là phía bên kia quầy bar, cuối cùng anh ngồi xuống bên cạnh quầy, nhờ nhân viên phục vụ pha một ly rượu.
Diệp Tuân gọi Tưởng Chính Đức ngồi xuống, hai người cùng uống rượu nói chuyện với nhau.
Mọi người ngơ ngác.
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã uống rượu của Diệp Tuân, rõ ràng không coi đám người anh Tề ra gì.
Quá phách lối!
“Sao anh ta lại không sáng suốt như vậy?”, Lâm Hiểu Mạn cắn môi đỏ, nội tâm vô cùng sốt ruột.
“Đánh thắng Lý Báo thì mau đi đi, ở chỗ này chờ anh Tề bọn họ trả thù sao? Anh ta có phải ngốc hay không?”, Từ Oánh Oánh tức giận.
“Quá ngông cuồng. Chẳng lẽ anh ta cho rằng anh Tề và Lý Báo giống nhau sao?”, Lý Phong liên tục lắc đầu, hạ thấp giọng nói đám người Trương Na: “Sắp gặp xui rồi, bây giờ chúng ta mau đi thôi”.
Trương Na và Từ Oánh Oánh lập tức gật đầu, Lâm Hiểu Mạn do dự, cũng chuẩn bị lén chạy theo bọn họ.
“Muốn đi?”, Chu Hạo liếc mắt nhìn thấy mấy người muốn đi, hắn lập tức dẫn người chặn bọn họ lại, hừ lạnh nói: “Đứng lại! Ngoan ngoãn ở đây cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với các cô!”
Đám người Lý Phong hét lên xui xẻo, bất đắc dĩ chỉ đành ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
“Mày cứ điên đi, chờ anh Tề đến, ngay cả khóc cũng không kịp!”, Lý Báo nhìn chằm chằm Diệp Tuân, miệng nhếch lên nụ cười ác độc.
Không bao lâu.
Cửa quán bar truyền đến huyên náo.
Mọi người loáng thoáng nghe thấy phía cửa có người đang hô lớn: “Chào anh Tề”.
Anh Tề đến rồi!