• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tâm Khiết kinh ngạc đến há miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ. Kỹ năng tháo súng của Diệp Tuân thậm chí còn nhanh hơn cả nhà vô địch tháo súng của giải đấu hệ thống cảnh sát tỉnh Tương Nam! Thật khiến cho người ta không thể tin được!

 

Lúc này Diệp Tuân đột nhiên đứng lên, Lý Tâm Khiết kêu lên một tiếng, chân của cô ấy đang bị Diệp Tuân nắm lấy, Diệp Tuân đứng lên cho nên cô ấy cũng không tự chủ được mà ngã về phía sau.

 

Nhưng Lý Tâm Khiết còn chưa kịp ngã xuống thì bàn tay đang nắm bắp chân cô ấy của Diệp Tuân đã nhẹ nhàng di chuyển đến bên hông và kéo Lý Tâm Khiết đến trước mắt mình.

 

"Xem đi, súng lục của cô không thể uy hiếp được tôi, bây giờ cô lấy gì để hung dữ với tôi nữa?", Diệp Tuân đưa một ngón tay ra từ từ nâng cằm Lý Tâm Khiết lên rồi cười hỏi.

 

Tên khốn chết tiệt! Lý Tâm Khiết cảm thấy rất xấu hổ và khó chịu, cô ấy đột nhiên cảm thấy nụ cười của Diệp Tuân trông vừa đáng giận vừa tà mị, không biết tại sao mà trái tim của cô ấy lại nhảy loạn lên.

 

Ầm! Ầm!

 

Bỗng lại có tiếng đập cửa phòng thẩm vấn.

 

Viên cảnh sát cao gầy quay lại, vừa ló đầu ra nhìn thì liền chạy nhanh tới nói: "Đội trưởng Lý, cục trưởng Cung tìm cô, cô ra ngoài chút đi".

 

“Buông ra!”, Lý Tâm Khiết tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tuân.

 

Diệp Tuân nhếch miệng cười rồi buông tay ra, Lý Tâm Khiết hung hăng trừng anh thêm một cái, sau đó mới chỉnh trang lại quần áo rồi đi ra ngoài.

 

Lý Tâm Khiết đi qua hành lang thì nhìn thấy cục trưởng Cung, đó là một người đàn ông vạm vỡ đang đợi cô ấy ở bên kia.

 

Người đàn ông vạm vỡ trông rất nổi bật.

 

Ông ta không chỉ có dáng người cao lớn uy nghiêm mà thứ nổi bật nhất chính là trên cái đầu trơn láng của ông ta có xăm hình một đóa hoa sen.

 

"Cục trưởng Cung, ông tìm tôi có việc gì?", Lý Tâm Khiết hỏi.

 

Cục trưởng Cung khẽ gật đầu chào cô ấy rồi nói: "Tiểu Lý, tôi nghe nói có một người họ Diệp đã bị bắt. Đó là một sự hiểu lầm. Cô mau thả anh ta ra đi".

 

“Hiểu lầm?”, Lý Tâm Khiết sửng sốt.

 

Cục trưởng Cung nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Đó thực sự là một sự hiểu lầm. Những kẻ bị anh Diệp đánh bị thương là Tề Vĩ và thuộc hạ của hắn ta. Hẳn cô cũng biết rõ rằng đám người đó là cặn bã của xã hội, anh Diệp chỉ tự vệ chính đáng mà thôi”.

 

Lý Tâm Khiết cắn môi gật đầu: "Tôi hiểu, cục trưởng Cung".

 

Cục trưởng Cung nhìn người đàn ông cao lớn khác ở bên cạnh mình rồi mỉm cười nói: "Thật ngại quá anh Mông, cấp dưới của tôi đã bắt người bừa bãi. Trở lại tôi nhất định sẽ chú ý kỷ luật và chấn chỉnh tác phong làm việc của cấp dưới".

 

Mông Trọng hàm hậu cười nói: "Làm phiền ông quá".

 

Cục trưởng Cung cười nói: "Anh Mông khách sáo quá rồi".

 

Một lúc sau, Lý Tâm Khiết nghiêm túc trở lại phòng thẩm vấn, liếc nhìn Diệp Tuân lạnh lùng nói: "Anh có thể đi rồi".

 

Diệp Tuân có chút nghi hoặc.

 

Là ai bảo lãnh mình ra ngoài vậy?

 

"Đi đây", anh mỉm cười vẫy tay với Lý Tâm Khiết sau đó sải bước đi.

 

Lý Tâm Khiết căm hận nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Tuân sau đó cầm biên bản trên bàn lên xem.

 

Đám người Dương Khiết thẩm vấn anh rất lâu nhưng ngay cả những thông tin cơ bản nhất cũng không hỏi ra, có thể thấy Diệp Tuân gian xảo đến cỡ nào. Hơn nữa anh còn có thể khiến cho đích thân cục trưởng Cung ra mặt bảo thả mình, rõ ràng là anh ta cũng có lai lịch rất lớn.

 

Lý Tâm Khiết nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ: "Gã họ Diệp kia, tôi không tin mình không tra ra được lai lịch của anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK