“Tông sư võ đạo? Đây là cái quái quỷ gì?”, Trương Hổ khó hiểu nói.
“Mày ăn nói cẩn thận chút, không thể bất kính với tông sư”, Tề Vĩ trợn mắt với Trương Hổ, nói tiếp: “Tông sư võ đạo là nhân vật như kiểu thần long trên trời, chúng ta không đắc tội nổi đâu. Mày nghe cho kĩ, cảnh giới võ đạo có ngoại kình, nội kình và hóa cảnh, đại ca của mày chỉ mới nội kình tiểu thành là có thể vô địch thành Tây, tông sư thì càng mạnh hơn. Nghe nói tông sư có thể đối đầu với súng đạn bằng xương thịt của mình, một người có thể đánh được cỡ mười người như tao là chuyện dễ dàng”.
Trương Hổ hơi ngạc nhiên nói: “Đúng là lợi hại”.
Nhưng gã vẫn không hiểu, Diệp Tuân này có lợi hại cỡ nào chăng nữa thì cũng chỉ là đánh đấm giỏi thôi, hơn nữa, nếu có thể đối đầu với súng đạn thì đọ lại được súng tiểu liên và súng trường sao?
Thấy vẻ mặt đó của Trương Hổ, Tề Vĩ biết gã không đánh giá cao Diệp Tuân, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiểu Hổ, tông sư không đơn giản như mày nghĩ. Nói như vậy nhé, mày biết ông cụ Dương ở bến Hải Thượng chứ?”
“Là ông cụ nhà họ Dương giàu nhất bến Hải Thượng – Dương Vân Thiên à?”, Trương Hổ hỏi.
“Đúng thế”, Tề Vĩ gật đầu nói: “Ông ta là một tông sư võ đạo, còn các tông sư khác đều có bản lĩnh đáng không khác nhà họ Dương là mấy. Dù không đạt đến độ cao như nhà họ Dương nhưng cũng có thể trở thành nhà giàu ở một tỉnh”.
Trương Hổ quả thật rất ngạc nhiên.
Nhà họ Dương là nhà giàu nhất ở bến Hải Thượng, một trong các nhà giàu nhất ở Hoa Hạ. Cái tên Dương Vân Thiên cũng từng gây chấn động khắp bến Hải Thượng.
Thế lực của nhà họ Dương trải dài từ chính trị, kinh doanh đến thế giới ngầm.
Dương Nhược Trần - thủ lĩnh hô mưa gọi gió ở thế giới ngầm bến Hải Thượng, danh tiếng vang khắp thế giới ngầm Hoa Hạ, được gọi là một trong “tứ hoàng” của thế giới ngầm ở Hoa Hạ cũng chỉ là con cháu dòng bên bình thường của Dương Vân Thiên.
Nhưng dù nói thế nào thì Dương Nhược Trần cũng là ông lớn kiêu hùng ở thế giới ngầm.
Biệt danh “Đông Hoàng” có thể được coi là vang dội như sấm đối với mấy người Tề Vĩ và Trương Hổ.
Người giang hồ chỉ vang danh trong phạm vi thành phố như Tề Vĩ còn chẳng có tư cách xác dép cho Dương Nhược Trần.
Mà trong số con cháu trung tâm được bồi dưỡng của nhà họ Dương, nếu không là chủ tịch, đổng sự công ty niêm yết trên thị trường thì cũng lãnh đạo giới chính trị của bến Hải Thượng, chẳng hạn như con trai lớn của Dương Vân Thiên là bí thư Uỷ ban Chính trị và Pháp luật của bến Hải Thượng.
Người trong thế giới ngầm trước giờ đều không thể bước ra ngoài sáng nên trong số những con cháu của nhà họ Dương, chỉ có Dương Nhược Trần là thuộc dạng không có năng lực nhất, chẳng thể lăn lộn trong giới kinh doanh và chính trị nên mới đi vào con đường giang hồ này.
Ông lớn đỉnh cấp ở thế giới ngầm chỉ là một tên không có tiền đồ nhất trong mắt tông sư?
Thế bản thân tông sư đã lợi hại tới mức nào rồi?
Biết rõ những điều này, Trương Hổ há hốc mồm, cơ thể cường tráng không khỏi run lên, lẩm bẩm: “Tông sư, hóa ra lại mạnh như thế sao?… Vậy chúng ta vừa đi gây sự với một tông sư, còn có thể sống sót quay về, thế chắc là trộm vía ăn may rồi nhỉ?”
“Có lẽ trong mắt anh ta không chứa nổi những kẻ nhỏ bé yếu ớt như chúng ta. Tiểu Hổ, hãy nhớ lấy, lần này là nhờ chúng ta may mắn, sau này gặp anh Diệp thì phải cung kính như tổ tông”, Tề Vĩ nghiêm giọng dặn dò.
Trương Hổ gật đầu: “Em nhớ rồi… À phải rồi, anh Tề, anh Diệp bảo chúng ta đền tiền thuốc men, nên đưa thế nào đây?”
Tề Vĩ hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền vốn lưu động?”
Trương Hổ nói: “Hơn ba triệu tệ”.
Tề Vĩ trầm giọng nói: “Để lại số lẻ xoay vòng vốn, ba triệu tệ còn lại lập tức đưa cho anh Diệp”.