Lý Phi Nhi nói: "Anh giải quyết xong rắc rối của công ty cô ta là tự do rồi".
Diệp Tuân gật đầu hỏi: "Rắc rối gì vậy?"
"Gần đây, công ty quốc tế Toàn Cầu và tập đoàn bất động sản lâu đời ở thành phố Giang Hải là Hoa Nhuận có tranh nhau một miếng đất. Chủ tịch tập đoàn Hoa Nhuận Đường Khánh Minh xuất thân lùm cỏ, trước đây lăn lộn trong chốn xã hội đen, giờ vẫn còn dính dáng đến. Một cô gái tốt nghiệp đại học như Lê Tuyết Vi gặp phải ông ta thì thật sự rất nguy hiểm".
"Giết chẳng phải là xong chuyện?", Diệp Tuân lười biếng, chẳng có tý hứng thú nào nói.
Lý Phi Nhi cau mày nói: "Anh hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng gì hết".
Diệp Tuân khó hiểu: "Chuẩn bị cái gì?"
"Anh nói muốn sống như một người bình thường, nhưng người thường nào hở tý là muốn giết người? Anh vẫn còn giữ cái bản tính của trước đây thì sao mà hòa nhập vào xã hội được?", Lý Phi Nhi nói.
"Cô nói đúng", Diệp Tuân trầm ngâm một chút, ánh mắt lơ đãng ngó đến tấm hình kia, đánh giá cô gái xinh đẹp trong tấm hình bỗng cười nói: "Thực ra, với cô ta thì Đường Khánh Minh hoàn toàn chẳng được xem là phần tử nguy hiểm gì. Một cô gái xinh đẹp như vậy, gặp phải tôi mới nguy hiểm. Lão K không sợ tôi ăn cô ta luôn hả?"
Trên mặt Lý Phi Nhi chợt toát ra vẻ bực bội, lạnh lùng nói: "Sớm biết rằng anh sẽ nói thế. Tầm mắt của Lê Tuyết Vi rất cao, chưa chắc sẽ để ý đến anh. Với lại, lão K còn bảo tôi mang cho anh một câu, ông ấy cảm thấy anh làm con rể mình cũng khá ổn, hy vọng anh có thể cố gắng biểu hiện".
"Ồ? Thế hả?", Diệp Tuân cười ha ha nói: "Vậy cô nhất định phải cảm ơn lão K giúp tôi nhé".
Lý Phi Nhi không đáp, nghiêng đầu đi nhìn cảnh đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Tuân nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Một lúc lâu sau, máy bay trực thăng bắt đầu hạ xuống, Lý Phi Nhi bỗng mở miệng hỏi: "Loại người nhìn quen sống chết như anh, chỉ là một thành viên chết thôi đã khiến cho đường đường là Minh Vương nản lòng thoái chí, trụy lạc buông thả? Anh có biết là lão K và tôi thấy anh như vậy đều cảm thấy đáng tiếc và đau lòng thế nào không?"
Diệp Tuân vẫn nhắm mắt, không biết là có nghe hay không.
Sau khi máy bay trực thăng hạ xuống, Diệp Tuân bèn nhảy ra khỏi khoang điều khiển, đi về phía trước mấy bước mới nghe thấy anh trầm giọng mở miệng: "Đó là người bạn duy nhất của tôi... trên thế giới này".
Lý Phi Nhi sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng lưng đi xa của anh.
Diệp Tuân đi rất thong dong nhưng Lý Phi Nhi lại cảm thấy bóng lưng của anh cực kỳ cô đơn.
Hai ngày sau.
Tại thành phố Giang Hải.
Trước cửa tập đoàn quốc tế Toàn Cầu.
Diệp Tuân híp mắt hút thuốc, nhìn những anh tài ra ra vào vào trước cửa.
Nghe nói tổng giám đốc Lê Tuyết Vi của tập đoàn quốc tế Toàn Cầu sẽ đến công ty lúc 9 giờ nên anh bèn đứng chờ ở cửa.
Một lát sau, một chiếc Bentley màu xám bạc chậm rãi chạy đến rời dừng lại ở bãi đậu xe.
Nhìn biển số thì đúng là xe của tổng giám đốc công ty quốc tế Toàn Cầu.
Một anh tài xế vạm vỡ khá trẻ buớc xuống, bước nhanh đến ghế sau, kính cẩn mở cửa xe ra.
Một cái đùi thon thả mang giày cao gót màu đen chậm rãi bước xuống, cẳng chân không đeo tất kia có đường cong mỹ miều, làn da mịn màng sáng bóng như trứng gà bóc.
Diệp Tuân sáng mắt, cặp giò đẹp như vậy đủ để hạ gục hết những cặp chân người mẫu mà anh từng gặp.
Sau đó, một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc bước xuống xe.
Cô có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen nhánh như thác xõa ngang vai, mặc một bộ váy công sở màu đen hoàn toàn tôn lên dáng người ma mị, tỏa ra một sự quyến rũ chết người.
Có điều, vẻ mặt lạnh lẽo như băng và khí chất kiêu ngạo khó gần trời sinh đủ để lập tức hạ gục vô số nỗi lòng xao xuyến của cánh đàn ông.
Cô chính là tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng của tập đoàn quốc tế Toàn Cầu, Lê Tuyết Vi.
"Người thật còn đẹp hơn trên ảnh ba phần nữa...", Diệp Tuân cong môi cười.
Sau đó, anh dụi tắt tàn thuốc, rảo bước đi về phía Lê Tuyết Vi.
"Làm gì thế? Đứng lại!"
Ngay khi Diệp Tuân đi đến gần chiếc Bentley đã có hai vệ sĩ áo đen ngăn anh lại.
"Tôi là nhận lời mời đến tìm tổng giám đốc của mấy người", Diệp Tuân nói.
"Nhận lời mời thì anh nên đến bộ phận nhân sự mới đúng!", một vệ sĩ nói.
Giọng điệu của anh ta rất nghiêm khắc, vẻ mặt cũng dữ dằn. Đành vậy chứ biết sao, tổng giám đốc Lê chọc phải Đường Khánh Minh, ai mà không biết ông ta tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo? Đang trong giai đoạn nhạy cảm nên đành phải cẩn thận chút.