Diệp Tuân kéo kính xe xuống, nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, không nhịn được huýt sáo.
Lại là một người đẹp này.
Cô ấy để tóc ngắn, mặc bộ quần áo cảnh sát trông có vẻ hơi rộng nhưng vẫn không thể giấu đi được dáng người lồi lõm rõ rệt kia.
Nước da hơi ngả màu lúa mạch khiến con người ta có cảm giác nó không hề yếu ớt, mà đầy sức sống và khỏe mạnh như ánh mặt trời.
Cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài không có một vết sẹo nào, đồi núi bên trong lại đầy no đủ khiến con người ta mơ màng.
Lý Tâm Khiết nghe thấy tiếng huýt sáo, sắc mặt vốn đã khó chịu lại càng trở nên âm u hơn.
“Anh mau lấy ra đây! Giấy phép điều khiển xe, bằng lái xe, lấy ra hết đây!”, từ trước đến nay tính tình Lý Tâm Khiết vẫn luôn khó chịu như thế, trước đó đuổi theo Diệp Tuân cả một đường đã nghẹn rất nhiều cục tức trong lòng rồi.
“Không mang”, Diệp Tuân thuận miệng nói.
Thật ra anh hoàn toàn không có.
“Không mang?”, lông mày Lý Tâm Khiết lại nhíu thành một đoàn.
Xung quanh có rất nhiều người qua đường hóng hớt xem náo nhiệt, đều nhận ra đươc cô cảnh sát xinh đẹp này sắp nổi bão, chỉ có Diệp Tuân là dường như hoàn toàn không hề phát hiện, ung dung nhìn cô ấy, xòe hai tay chân thành nói: “Đúng đó. Hay là cô soát người tôi thử xem?”
“Anh muốn chết thì nói luôn đi!”, Lý Tâm Khiết nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Tuân không quan tâm tới sự tức giận của Lý Tâm Khiết, chỉ bộ ngực cao ngất của cô ấy hỏi: “Tôi thắc mắc chứ chỗ đó của cô lớn vậy, có chỉnh sửa gì không?”
Lý Tâm Khiết tức giận nói: “Có cần tôi cởi xuống hết cho anh kiểm tra không?”
“Được thôi”, sắc mặt Diệp Tuân đầy vui mừng.
“Chết tiệt! Đưa hai tay ra sau đầu, cút ra đây cho tôi!", Lý Tâm Khiết bùng lên sát ý dữ dội.
Những người đứng xem đều sợ tới mức vội vàng lùi lại phía sai hai bước, cô cảnh sát này xinh thì có xinh đấy, nhưng mà hung dữ quá à!
Diệp Tuân làm như không thấy: “Tôi không biết phải cút xuống thế nào, hay là cô làm mẫu cho tôi xem tí đi?”
Lý Tâm Khiết đã hoàn toàn bùng nổ, mạnh mẽ thò tay qua cửa kính, nắm lấy cánh tay Diệp Tuân, động tác rất nhanh và chuẩn.
Diệp Tuân thầm khen ngợi một tiếng, không ngờ nữ cảnh sát xinh đẹp này cũng có chút tài mọn, ít nhất thì sức mạnh này cũng khá tốt.
“Cút xuống cho tôi!”, Lý Tâm Khiết nổi giận nói.
Diệp Tuân có thể thoát khỏi tay cô ấy bất kỳ lúc nào, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mở cửa xuống xe.
Vừa mới xuống xe, Lý Tâm Khiết đã xoay cánh tay, ép mặt Diệp Tuân vào mui xe.
“Người đẹp, đừng có mạnh bạo như thế”, Diệp Tuân nói.
“Vô liêm sỉ! Lúc nãy anh muốn kiểm tra ngực tôi mà phải không? Bây giờ thử xem, anh thử cử động cho tôi xem đi!”, Lý Tâm Khiết nổi giận đùng đùng nói.
Diệp Tuân ngượng ngùng hỏi: “Cho tôi sờ thật hả?”
“Có bản lãnh thì anh thử xem!”
“Quả thật tôi chưa từng nghe ai yêu cầu như thế bao giờ”, Diệp Viễn than thở một câu, cơ thể bỗng uốn éo như cá chạch.
Lý Tâm Khiết còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Tuân thoát khỏi sự kiểm soát của mình, đứng quay mặt lại, sau đó cô ta cũng cảm nhận được ngực mình bị sờ soạng một phen.
“Độ đàn hồi này chắc chắn là hàng thật, tôi hiểu lầm cô rồi, xin lỗi cô nhé”, Diệp Tuân nhìn tay phải của mình, dường như đang nhớ lại cảm giác lúc nãy.
“A! Tôi phải giết anh!”, Lý Tâm Khiết nổi trận lôi đình, soạt một cái lấy súng bên hông mình ra.
“Này tôi bảo chứ, chính cô là người yêu cầu tôi kiểm tra cơ mà, có cần phải chơi lớn vậy không?”, Diệp Tuân nhìn họng súng đen ngòm, cười khổ một tiếng, cực kỳ phối hợp giơ hai tay lên.
Người đứng xem cũng sợ tới mức liên tục lùi lại.
Nhìn gương mặt như khóc tang của Diệp Tuân, cuối cùng Lý Tâm Khiết cũng trút được chút cơn tức.
“Loại cặn bã xã hội như anh, bị bắt rồi vẫn còn giở trò lưu manh! Tôi sẽ không tha cho anh dễ dàng đâu, thành thật một chút, theo tôi đến đồn cảnh sát một chuyến!”
Diệp Tuân thôi không càn rỡ như trước nữa, khẽ nhíu mày nói: “Người đẹp, đừng làm bậy. Cất súng đi, cô có biết không? Tôi ghét nhất là bị người ta chĩa súng vào đầu mình đấy”.
Lý Tâm Khiết sửng sốt, nhìn Diệp Tuân đã nghiêm túc hơn một chút cùng với ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Dù bản thân cô ta từng vây bắt một số tội phạm, nhưng cũng chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như Diệp Tuân.
Lý Tâm Khiết khẽ rùng mình, nhưng trước mặt người dân, tất nhiên cô ta không thể chùn bước dễ dàng như vậy được, nhướng mày hỏi: “Bây giờ tôi cầm súng chĩa vào người anh đấy, thì sao?”
“Những người từng làm như thế đều đã chết hết rồi”, Diệp Tuân nhếch miệng cười.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nụ cười của Diệp Tuân cực kỳ tỏa nắng.
Nhưng chỉ có Lý Tâm Khiết đứng gần anh nhất mới nhận ra sát khí lạnh lẽo thấu xương kia.
Cô ấy nhìn hàm răng trắng bóc đều tăm tắp kia của Diệp Tuân mà cảm thấy nó như nhuộm đầy máu tươi giống một con dã thú khát máu!
Ngày hè nhưng cô ấy lại rùng mình một cái.
"Đội trưởng!"
Lúc này, có hai viên cảnh sát bước xuống từ trên một chiếc xe cảnh sát rồi vội vàng chạy tới.
"Sao các anh lại đến đây?", Lý Tâm Khiết quay đầu lại hỏi, không cần đối diện trực tiếp với Diệp Tuân khiến cô ấy lặng lẽ thở phào một hơi.
"Vừa hay đi ngang qua", một cảnh sát trông cao hơn khẽ hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao còn rút súng?'
"Mau cất đi, có nhiều người như vậy nhìn sẽ ảnh hưởng không tốt", một cảnh sát khác khuyên.
"Không được, hôm nay tôi nhất định phải dẫn anh ta về sở cảnh sát một chuyến", Lý Tâm Khiết cắn răng nói.
Viên cảnh sát cao hơn nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, thôi bỏ qua đi. Tên kia lái được con Cayenne thì lỡ có chỗ dựa nào đó, làm lớn chuyện lên sẽ khó mà giải quyết lắm. Cô xem, giờ có nhiều quần chúng vây xem như vậy, cô lấy súng ra thì không ổn một chút nào".