• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Diệp Tuân không đáp lời, thầm nghĩ chắc không phải là Tề Vĩ đó chứ?  

 

Người quán quen của quán bar đó nói tiếp: “Nhìn mặt anh hơi lạ, chắc là lần đầu đến. Tôi nói cho anh nghe, cái quán bar, karaoke này mà không có anh Tề lên tiếng thì không mở được đâu, anh nói xem anh Tề lợi hại không?”  

 

Diệp Tuân khẽ cười, không biết nên nói gì nên dứt khoát không bày tỏ ý kiến.  

 

Lúc này chỉ nghe và tiếng hét lên chói tai, Diệp Tuân nhìn sang theo tiếng hét, chỉ thấy Lý Phong bị đánh ngã xuống đất.  

 

Ba thanh niên đấm đá vào người anh ta, Chu Hạo cười gằn kéo cánh tay Lâm Hiểu Mạn.  

 

Lâm Hiểu Mạn hoảng sợ vùng vẫy, Trương Na và Từ Oánh Oánh sợ hãi hét lên.  

 

“Buông tay!”, Từ Hiểu Mạn hoảng hốt nói, vùng vẫy nhưng không giãy ra được.  

 

“Lý Phong, anh có sao không?”, Trương Na ngồi xuống bên cạnh Lý Phong, mặt đầy nước mắt.  

 

“Ai đó giúp bọn tôi với?”, Từ Oánh Oánh gào khóc nói.  

 

Đám người xung quanh đều không động đậy.  

 

Nơi này có không ít người quen của Chu Hạo, biết hắn là em họ của anh Báo, ở trong quán bar này, ai dám chọc vào anh Báo chứ? Thế chẳng khác nào tìm chết cả.  

 

Chu Hạo đắc ý cười nói: “Người đẹp, đừng gọi nữa, có kêu cũng vô dụng. Ở đây ông đây thích làm gì cũng được cả”.  

 

 

 

Thanh niên bên cạnh hắn kiêu căng nói: “Bọn mày lần đầu đến đây à? Thế mà không biết anh Hạo bọn tao là ai sao? Anh Hạo là em họ của anh Báo, nếu bọn mày ngoan ngoãn một chút sẽ có lợi, nếu không nghe lời thì tên ngu ngốc này chính là kết cục”.  

 

Tên ngu ngốc mà thanh niên này nói tất nhiên chính là Lý Phong.  

 

Lý Phong được Trương Na đỡ đứng dậy nghe thế bèn nổi giận nhưng không còn cách nào khác, nhất là khi anh ta nghe đến biệt danh anh Báo, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.  

 

Thôi xong! Họ thế mà lại chọc vào em họ của anh Báo, chuyện này rắc rối lớn rồi.  

 

Lý Phong – người đàn ông duy nhất trong mấy người họ không dám lên tiếng, đàn ông xung quanh đều đứng ngoài nhìn, ba cô gái Từ Oánh Oánh càng thêm hoảng loạn.  

 

“Đi thôi, ngoan ngoãn nhảy cùng các anh!”, Chu Hạo dùng sức kéo Lâm Hiểu Mạn lên sàn nhảy.  

 

Một thanh niên khác cười hê hê kéo tay Từ Oánh Oánh: “Em gái xinh đẹp thế, đi nhảy thôi”.  

 

Lâm Hiểu Mạn và Từ Oánh Oánh lại kêu lên, Trương Na nhìn mà lòng như lửa đốt nhưng không biết làm thế nào.  

 

Lúc này Tưởng Chính Đức quay lại từ phòng vệ sinh, nhìn thấy thế lập tức bay đến gào: “Các người làm gì thế? Buông tay!”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK