Chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài quá khổ vẫn bị cơ bắp cuồn cuộn của anh ta siết chặt khiến cho người ta bất giác lo lắng chiếc quần sẽ bị rách nếu như anh ta tùy tiện cử động tay chân.
“Cô chủ, tiểu Vương lập tức sẽ được thả ra”, người đàn ông lực lưỡng nhìn thiếu phụ xinh đẹp cười nói cộc lốc, khi nói chuyện, thanh âm ồm ồm của anh ta như đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ nheo mắt, vẫn nhịp tay theo điệu nhạc du dương, không biết có nghe hay không.
Người đàn ông cường tráng khởi động xe, tò mò hỏi: "Cô chủ, lai lịch của Tiểu Vương là gì vậy? Mấy chuyện ẩu đả tầm thường này mà cũng đáng để cô chủ đích thân đến đây một chuyến hay sao?"
Thiếu phụ xinh đẹp mở to đôi mắt phượng xinh đẹp mê người, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô ta cười lạnh nói: “Đó là họ hàng xa của nhà họ Đường, mấy vị lão nhân Đường gia van xin tôi tìm cho anh ta một công việc tốt... ai biết được đống bùn dơ này lại chẳng đỡ nổi tường cao. Tiểu Mông, mang Tiểu Vương rời khỏi tỉnh Tương Nam ngay lập tức, tôi cảm thấy rất khó chịu".
Người đàn ông cường tráng nói mình đã hiểu, sau đó thở dài nói: "Anh Đường là anh hùng hào kiệt, tại sao đám họ hàng thân thích đều vô dụng thế này? Ba năm qua chúng ta đã cho họ biết bao nhiêu tiền? Giúp biết bao nhiêu chuyện? Đám người đó một chút cũng không biết ơn, ngược lại còn..."
“Đừng nói nữa”, thiếu phụ xinh đẹp xua tay, người đàn ông cường tráng uy vũ vậy mà đã ngay lập tức im bặt không nói thêm lời nào.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua chiếc Land Rover rồi lái vào đồn cảnh sát.
Sau đó, hai cảnh sát đã giữ Diệp Tuân đẩy ra khỏi xe.
"Hửm?"
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thiếu phụ xinh đẹp hơi kinh ngạc, sau khi đợi nhìn rõ mặt Diệp Tuân, đôi môi căng mọng gợi cảm của cô ta không khỏi nở một nụ cười quyến rũ.
"Thật sự là anh ta".
"Đó là ai? Cô chủ quen biết anh ta sao?", người đàn ông cường tráng liếc nhìn Diệp Tuân rồi hỏi.
Thiếu nữ xinh đẹp không biết trong đầu hiện ra cái gì thú vị, cười kiều mị nói: "Mạnh Trọng, tên nhóc này đã thẳng thừng nói với tôi là muốn lên giường với tôi".
Nghe điều này, Mông Trọng trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta hung hăng xoa xoa cái đầu trọc của mình, một lúc sau mới kìm lại được mà nói một câu: "Mẹ nó thằng này mạnh đấy!"
“Đúng là một người trẻ tuổi thú vị”, Nạp Lan Uyển Thanh khẽ cười nói: “Đi hỏi xem anh ta đã phạm tội gì”.
“Được”, Mông Trọng gật đầu dứt khoát.
...
Khi Diệp Tuân đến đồn cảnh sát, anh bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn nhỏ hẹp và tối tăm, chỉ có một ngọn đèn ở bên cạnh bàn làm việc, khiến mọi người cảm thấy rất áp lực và đáng sợ.
Ngồi sau chiếc bàn là Dương Kiệt cùng hai đồng nghiệp mà hắn ta gọi vào.
Ba người đều có sắc mặt âm trầm, hung ác nhìn chằm chằm Diệp Tuân.
Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, người nào có tâm lý không vững nhất định sẽ bị căng thẳng và dễ dàng bị cảnh sát chọc thủng phòng tuyến tâm lý.
Tuy nhiên, trong mắt Diệp Tuân, một người đã trải qua muôn vàn sóng gió, thì áp lực tâm lý cố ý tác động lên người ta còn không bằng một cơn mưa bụi.
Thấy Diệp Tuân nhìn chung quanh đánh giá, Dương Kiệt cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ha ha, trông anh rất là thoải mái đó".
Diệp Tuân mặc kệ, cũng không thèm trả lời.