Phụ nữ ở đây đều rất thông minh, họ nhìn ra được, khi Diệp Tuân vừa đến phòng PR, trưởng phòng Quan lập tức ra oai phủ đầu, chứng minh không thích nhân viên mới này lắm.
Hơn nữa trong công ty có tin đồn, Diệp Tuân có quan hệ, nhưng gia thế của anh không lớn, chẳng có năng lực gì, chỉ có thể làm chân sai vặt.
Thế là hướng gió nhanh chóng thay đổi.
Người của phòng PR đều sai bảo Diệp Tuân làm việc.
Họ bảo Diệp Tuân mua đồ ăn sáng, rót nước, lấy hàng,… thậm chí còn có người nhờ anh mua cả băng vệ sinh sau hai ngày.
Quan Đình không cố tình nhằm vào anh, thậm chí hai ngày nay họ còn rất ít khi chạm mặt nhau.
Nhưng đa số phụ nữ đều là những cao thủ “ngả theo chiều gió”, thấy trưởng phòng Quan coi Diệp Tuân như không khí, họ càng sai bảo Diệp Tuân một cách thái quá.
Mặc dù Diệp Tuân cảm thấy hơi bất lực nhưng cũng không quá để tâm, xem như trải nghiệm cuộc sống.
Dù ít dù nhiều, anh vẫn cảm thấy hơi áy náy với Quan Đình, muốn làm cô ta bớt giận nên đành phải nhẫn nhịn.
Hôm nay, sau khi tan làm, Diệp Tuân đang định ra ngoài đi dạo thì Tưởng Chính Đức gọi đến nói là mình đã xuất viện, hẹn Diệp Tuân đến quán bar chơi.
Hai ngày nay Diệp Tuân khá bận, cũng định nghỉ ngơi một chút bèn đồng ý.
…
Quán bar Dạ Sắc.
Tưởng Chính Đức vẫn chưa đến, một mình Diệp Tuân đứng bên cạnh quầy bar, đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, âm nhạc xập xình bên tai, trước mắt là thế giới màu sắc sặc sỡ, rất nhiều nam nữ buông thả bản thân trong đó.
Đã rất lâu rồi không đến nơi này, Diệp Tuân cảm thấy hơi ồn ào.
Anh híp mắt hút thuốc, đột nhiên cảm thấy dường như mình hoàn toàn không phù hợp với nơi này, đám người xung quanh càng sôi động, anh lại càng cảm thấy cô đơn.
“Anh Diệp, đang ở đâu vậy?”. Lúc này, Tưởng Chính Đức gọi điện thoại tới.
“Ở bên chỗ quầy bar”, Diệp Tuân cười nói.
“Sao tôi không nhìn thấy anh… à, thấy rồi! Tôi đang ở cửa ra vào!”
Diệp Tuân nhìn về phía cửa ra vào, lập tức trông thấy Tưởng Chính Đức đang mỉm cười vẫy tay với mình.
Diệp Tuân cũng mỉm cười, đi về phía anh ta.
Tưởng Chính Đức còn dẫn theo mấy người bạn tới, là một chàng trai và ba cô gái.
Chàng trai còn rất trẻ, bề ngoài khá là bảnh, ba cô gái cũng trẻ trung xinh đẹp, trang điểm và ăn mặc kỹ lưỡng, mỗi người đều có sức hút riêng.
“Anh Diệp, những người này đều là bạn bè của tôi, giới thiệu cho anh một chút”, Tưởng Chính Đức nhiệt tình nói.
Dựa vào lời giới thiệu của Tưởng Chính Đức, anh đẹp trai kia tên là Lý Phong, cô gái đứng bên cạnh Lý Phong là bạn gái Trương Na của anh ta.
Mà trong hai cô gái xinh đẹp kia, một người trong đó có vóc dáng cao gầy, mái tóc dài xõa vai, trông có vẻ ngây thơ trong sáng tên là Lâm Hiểu Mạn.
Về phần cô gái cuối cùng, vậy mà lại là Từ Oánh Oánh, đồng nghiệp phòng PR của Diệp Tuân.
Từ Oánh Oánh có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng tính tình kiêu ngạo, hay coi thường người khác, mấy ngày nay thường sai bảo Diệp Tuân làm việc, nhưng ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói.
Nhưng mà, Tưởng Chính Đức vô cùng say mê cô ta, bây giờ đang theo đuổi cô nàng này.